Thứ Ba, 28 tháng 6, 2016

CHƯƠNG II_MÁI TÓC



CHƯƠNG II


Đưa bạn đến cổng, Liên nhảy chân sáo trở vào nhà, vừa hát một điệu nhạc quen thuộc, Liên đi thẳng vào phòng mẹ. Thấy bà Phát đang đứng cạnh bên tủ, Liên chạy đến vòng tay ôm cổ mẹ hôn đánh chụt một cái. Thấy mẹ không phản ứng, Liên càng làm già. Cô đưa tay cù léc vào người mẹ. Quả nhiên bà Phát vùng ngay. Bà la :

- Khỉ chưa, con không thấy me đang bận hay sao ?

Liên nũng nịu :

- Thế bộ me bận rồi không cho con hôn me à ?

Bà Phát bật cười trước lý luận của cô con gái yêu. Liên tuy đã 16 mà dưới mắt bà, Liên như một đứa con nít, lúc nào cũng chỉ chực nũng nịu, vòi vĩnh. Bà Phát rất cưng chìu con, nhưng điều làm cho bà sung sướng nhất là Liên không lấy thế làm hư hỏng. Liên chỉ phải cái tính trẻ con chứ Liên rất ngoan, nghe lời cha mẹ. Chính bà Phát cũng rất hãnh diện vì Liên. Nhiều buổi tiệc tùng, nghe các bà bạn tấm tắc khen Liên vài năm nữa chắc sẽ ăn đứt mấy cô xinh đẹp trong buổi tiệc, bà thấy tâm hồn lâng lâng. Sự thực thì ông bà Phát có đến năm người con, nhưng chỉ có Liên là gái. Hai cậu con lớn thì đã tốt nghiệp, về nước, còn hai cậu nhỏ còn đang du học. Như thế bà chỉ có Liên để mà sớm khuya nên bà thương yêu Liên cũng là đáng. Liên muốn đem vấn đề chính của mình ra nói với mẹ ngay.

- Me này, me thấy bạn con như thế nào ?

- Thế nào là… thế nào ?

- Me thấy nó xinh không me ?

Bà Phát đáp chiếu lệ, thật ra bà không chú ý đến lời con cho lắm.

- Ừ, xinh.

- Thế me có thấy cái gì xinh nhất nơi con Mai không ?

Đã làm xong công việc, bà Phát quay sang con – Bây giờ bà mới có vẻ chú ý đến câu chuyện của con hơn.

- Nào, con vừa bảo gì ?

- Thưa me, con muốn hỏi me có thấy điểm gì "đặc biệt" nhất nơi Mai không ?

Bà Phát lắc đầu :

- Không… Me có thấy gì đâu ?

Liên phụng phịu :

- Me chả thèm để ý thì làm sao me thấy cơ chứ ! Mái tóc ấy.

Bà Phát gật gù :

- À… Mái tóc. Mai nó có mái tóc đẹp nhỉ.

Liên vin vào câu nói của mẹ :

- Thế me có muốn con có mái tóc như thế không ?

Bà Phát nhìn thẳng mặt con. Bà đã hiểu ý Liên. Thì ra cô nàng muốn xin bà để tóc dài mà chưa mở lời.

- Liên này, tại sao con cứ quanh quẩn như thế ? Muốn xin me để tóc dài phải không ?

Liên bị "lật tẩy", cười giã lã :

- Vâng me, con muốn thế.

Bà Phát nhìn kỹ con. Liên quả thật đã khá lớn. Tầm vóc cô đã nẩy nở đúng theo kích thước mà lứa tuổi Liên phải có. Thế nhưng bà vẫn không muốn cho con để tóc dài. Mái tóc dài bà chắc sẽ không hợp với con tí nào. Bà hỏi :

- Con muốn để tóc dài là tại vì con thấy mái tóc của Mai đẹp quá, phải không ?

Liên ngượng nghịu :

- Thế bộ me không thấy mái tóc Mai đẹp hay sao ?

- Có chứ, me có thấy. Nhưng mái tóc của mỗi người chỉ hợp cho khuôn mặt của người ấy thôi. Con đã khá lớn, con phải hiểu cái gì thích hợp cho mình hay không. Có những chiếc áo mà người này mặc thật đẹp mà người khác choàng vào coi không ra sao. Đó là tại có hợp với mình hay không.

Thấy con không nói gì, bà Phát dỗ dành :

- Me nói thế là nói cho con hiểu vậy thôi. Còn nếu con muốn để tóc dài thì bây giờ con cũng đã lớn, me không cấm, không ép con nữa đâu. Nhưng me tin rằng muốn có đầu tóc đẹp như Mai, ít nhất con phải tốn hai, ba năm.

Bà ôm đầu con, tiếp :

- Mà chưa chắc đã đẹp bằng tóc của Mai đâu. Xem này, tóc con không đen.

Liên vùng thoát khỏi tay mẹ.

- Me cứ nói thế.

Rồi cô chạy đến chiếc gương lớn, đưa tay mân mê mấy sợi tóc.

- Tóc con để dài cũng đẹp.

Bà Phát cười :

- Ừ thì để dài. Gớm, mỗi ngày mỗi bướng thêm.

Hai mẹ con im lặng. Một lát bà Phát lên tiếng :

- Nhà Mai ở xa không con ? Mai học cùng lớp với con nhỉ ?

- Vâng me ạ, và Mai học giỏi lắm cơ, hơn con nhiều đó.

- Thế gia đình nó khá không ?

Liên rời gương, đến ngồi cạnh mẹ, ôm vai bà.

- Cũng thường thôi me, Mai có những sáu đứa em.

Bà Phát mở to đôi mắt :

- Những sáu em ? Đông nhỉ.

Liên nói đỡ :

- Đông thế chứ các em Mai ngoan lắm.

- Con đã đến nhà Mai ?

- Dạ, mấy hôm nghỉ hai giờ sau, Mai có bảo con đến nhà chơi cho biết.

Để mẹ khỏi la mình vì tội đi chơi không xin phép, Liên tiếp :

- Me biết không, em út của Mai dễ thương lắm. Bé Thảo đó me. Con bế nó, nó thích quá cười nhe răng sún. Me này, có em bé như thế thích quá.

Quả nhiên bà Phát bị lôi kéo vào câu chuyện, không để ý đến việc con đến nhà bạn. Bà âu yếm vuốt tóc Liên :

- Thế con thích có em bé lắm sao ?

- Thích chứ me. Mà me chả sanh em bé gì.

Bà Phát phì cười :

- Gớm, con nói dại. Me đã năm mươi rồi thì sanh đẻ làm sao được nữa. Con thích em bé thì chơi búp-bê tạm vậy.

Liên lắc đầu :

- Đã lớn, ai lại chơi búp-bê hở me ? Nếu không có em bé thật thì đừng chơi là hơn. Chơi búp-bê kỳ lắm.

Trong khi hai mẹ con Liên đang ngồi trong phòng máy lạnh nói chuyện về những trò giải trí thì Mai đang lầm lũi bước, Mai sợ về trễ. Hồi nãy khi đưa Mai ra đến cổng, Liên đã ân cần hỏi Mai về bằng gì. Sợ phiền đến bạn, Mai đáp lại rằng mình đón taxi đi cho tiện, rồi chờ bạn đi khuất, Mai cuốc bộ. Cánh cổng nhà Liên khép lại, Mai còn ngẩn ngơ. Nhìn vào căn biệt thự, rồi nhìn lại mình, vạt áo trắng lấm tấm bụi, khuỷu tay sờn rách, Mai nghe hồn bâng khuâng. Mình như thế này mà đến làm gì – Nhà Liên giầu quá, sang quá. Bước vào nhà Liên như bước vào thế giới khác, không khí mát lạnh dễ chịu – Vừa bước đi Mai vừa miên man suy nghĩ. Tại sao đời lại có những người giàu thế ? Mai không trách phận mình nghèo, nhưng Mai thương cho những ông lão bà lão ăn xin đầu đường xó chợ mà Mai vẫn gặp thường ngày. Phải chi những người ấy mà hưởng được một phần sự giàu sang của gia đình Liên. Còn Mai, tuy nhà Mai không giầu, nhưng cô không bao giờ mơ ước. Được sống trong tình thương cha mẹ, gia đình đã là điều sung sướng cho Mai. Nhiều lúc, Mai nghe những cô bạn nhà sang trọng mà cha mẹ cãi nhau hàng bữa hay con cái bỏ nhà đi hoang, Mai lấy làm hãnh diện về gia đình mình.

Ba Mai là một công chức hạng trung. Nhưng ở vào thời buổi này, đồng lương công chức không đủ nuôi sống gia đình, cho nên ba Mai còn lãnh sổ sách của một hãng tư, buổi tối làm cho họ. Nhiều đêm đã một giờ khuya, nhìn ba ngồi cặm cụi cộng trừ, Mai nghe đứt ruột. Mai biết tính của ba, ba thèm ngủ lắm. Hồi đó gia đình còn dư dả, ba Mai chỉ đi làm công chức chớ không lãnh sổ sách vào buổi tối – Thế nên ba đi ngủ rất sớm. Ba có tật ngủ là ngáy thật to. Bởi vậy mà Mai không bao giờ quên được câu chuyện ba vẫn thường kể lại cho bọn Mai nghe để cười.

Hôm đó, ba Mai có việc phải ra Nha Trang, ở trọ nhà ông bà bạn. Buổi tối ba ngủ ở phòng khách, ba ngáy to quá làm cả nhà không ngủ được phải "tản cư" qua phòng ăn sát nhà bếp để ngủ vì như thế xa phòng khách. Sáng ngày ra ai nấy kể lại để cười với nhau. Ba Mai tính rất dễ ngủ. Có trưa các em Mai chơi trò tặc dăng, cao bồi, liệng gối, liệng mền ầm ầm mà ba Mai vẫn nằm ngáy khò khò. Bây giờ có nhiều đêm, Mai ngồi học bài ở bàn sát cạnh ba. Mải miết làm bài, Mai bỗng nghe tiếng ngáy đều đều. Ngẩng lên thấy ba đang vừa ngồi vừa ngủ một cách ngon lành, Mai thương ba quá. Ba chưa già mà vì phải lo nghĩ và thức khuya nhiều, nên tóc đã ngả màu. Có lúc thấy gia đình túng thiếu, Mai ngỏ ý xin được đi làm phụ giúp gia đình nhưng ba Mai đã không bằng lòng. Ba Mai nhiều lần nói với Mai : "Ba má không dư dả gì nhưng cũng cố gắng nuôi các con ăn học – Vậy thì con đã lớn, con phải hiểu. Sở dĩ ba không muốn cho con đi làm là vì ba không muốn con chia trí, ba muốn con phải bỏ hết thời giờ vào việc học của con để mai sau con dìu dắt các em thay ba má". Mai đã khóc khi nghe ba khuyên nhủ như thế, và Mai luôn luôn chăm chỉ, cố hết sức mình trong việc học.

Nghĩ ngợi lan man mà Mai đã ra đến đường Trương Minh Giảng. Một chiếc xe lam chạy qua, Mai vẫy lại, leo lên xe. Mai về đến nhà thì đã chiều, bé Thảo đang bò quanh chiếc đi văng một mình. Nhà vắng, Mai chạy xuống bếp. Thấy mẹ đang cho mấy con heo ăn, Mai lên tiếng :

- Thưa má con mới về.

Mẹ Mai đang dở tay, ngước nhìn con :

- Ừ, mượn được tập không con ?

- Thưa má được ạ – Mà sao mấy đứa nó đi đâu mà nhà vắng hoe vậy má ? – Bé Thảo bò một mình trên nhà.

Mẹ Mai nghe con nói, hơi giật mình :

- Em bò một mình à ? Có thằng Bình con Quang gì mới đó mà. Thôi con lên coi em đi. Với lại gọi mấy đứa nó về la tụi nó. Biểu coi em một chút cũng bỏ đi chơi.

Mai dạ nhỏ, bước lên nhà thay áo. Bé Thảo thấy chị trở ra mừng rỡ vịn mép đi-văng đứng lên. Mai khen :

- Tài quá ! Bé Thảo tài quá… đứng lâu lâu chút nhe.

Bé Thảo chập chững đứng, vừa định buông tay ra thì té đánh bịch một cái. Bé khóc thét lên. Mai vội vã bế em xuýt xoa dỗ. Mẹ Mai nghe tiếng con khóc hỏi vọng lên :

- Gì mà con Thảo khóc đó Mai ?

- Dạ không có chi má, nó giỡn đó.

Vừa nói Mai vừa bế em chạy ra ngõ gọi mấy đứa nhỏ về. Đến cửa cô còn nghe tiếng mẹ cằn nhằn :

- Giỡn mà khóc ! Con nhỏ nói mới hay !

Mai mỉm cười, bế em đi thẳng. Ra đến đầu ngõ, nhìn quanh quất không thấy đứa nào, Mai dợm bước đi thì chợt một tiếng "hù", thằng Bình từ trong bụi cây dâm bụt nhảy ra. Mai bị giật mình, tức giận phát vào vai em mấy cái. Thằng bé đứng nhe răng cười hì hì. Mai quát :

- Con Quang, thằng Thuận đâu ? Sao má biểu tụi mi ở nhà coi nhà mà bỏ đi hết trơn vậy ? Lỡ có ai vô nhà bế bé Thảo đi mất rồi sao ?

Tưởng hù chị cho vui, ai ngờ bị la, thằng Bình tiu nghỉu quay lưng, nhưng Mai đã gọi giật nó lại :

- Kêu dùm Quang, Thuận về cho chị nghe.

Bình dạ lớn rồi băng mình chạy. Mai bế em lững thững trở vào nhà.

Buổi chiều xuống chậm, nắng đã tắt trên những tàng cây cao ngoài đường. Con hẻm nhà Mai cũng mang một không khí ồn ào như tất cả những con hẻm nhỏ thành phố. Con nít ùa ra đầy đường đến một chiếc xe đạp cũng không hòng chen lọt nữa chớ nói chi xe gắn máy. Nhà Mai ở vào cuối hẻm, nên có được một khoảng sân khá rộng phía sau bếp. Má Mai lợi dụng khoảng đó để nuôi heo nuôi gà. Phía trước thì không dư lấy một tấc đất, mở cửa lớn ra là đã thấy đụng ngay mặt đường rồi. Tuy ngôi nhà không lớn, nhưng rất sạch sẽ ngăn nắp. Má Mai vốn là một người đàn bà ưa chuộng sự tươm tất ngăn nắp, nên dù ba Mai nhiều lúc cẩu thả bỏ áo quần bừa bãi, má mai vẫn chịu khó xếp đặt. Phải quán xuyến một gia đình bảy, tám đứa con, bà đã mệt mỏi. Lại phải đi chợ, tính toán sao cho hai trăm bạc mà ăn được trọn ngày. Rồi heo, rồi gà. Bao nhiêu công việc đổ lên thân thể gầy yếu đó mà Mai ít khi thấy má nhăn nhó hay cáu kỉnh rầy la. Mai đi học buổi sáng, buổi chiều ở nhà cô chỉ phụ giúp mẹ chút đỉnh như giặt đồ, nấu ăn, tắm rửa cho em – Bởi vậy Mai chỉ học bài được vào buổi tối.

Đang đút cho bé Thảo ăn cháo, Mai nghe có tiếng xe gắn máy nổ xình xịch đầu ngõ. Biết là ba về, Mai bế em đứng dậy đón. Ba Mai dắt chiếc xe còn nổ máy tiến tới, khuôn mặt ông nhễ nhại mồ hôi. Đến trước cửa nhà, ông giao xe cho con dắt vào, đưa tay bế bé Thảo. Thảo thấy ba về cũng mừng rỡ. Nó ôm lấy ba, úp đầu vào vai áo ông. Hai cha con vào nhà, Mai dắt xe theo sau.

Ba Mai và mấy em xếp bằng ngồi chung quanh chiếc chiếu trải giữa đất. Mai phụ má bưng thức ăn lên. Hôm nay má Mai đặc biệt cho ăn thịt gà. Đối với gia đình Mai, thịt gà coi như là một "xa xí phẩm". Vậy má Mai nuôi gà chỉ để bán với lại lấy trứng đếm cho người ta. Nhưng thỉnh thoảng, bà cũng làm thịt một con cho gia đình dùng – Nhờ món thịt gà mà bữa cơm thật ngon. Tụi Mai vừa ăn cơm vừa kể cho ba má nghe những mẩu chuyện buồn cười trên đường đến trường hay trong lớp học. Tiếng cười nói trong nhà vang xa.

______________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG III