Chủ Nhật, 26 tháng 6, 2016

DẤU TỬ THẦN (IV)




Không có dấu hiệu bạo hành nào, không có dấu chân người, ông không bị móc túi và người ta cũng không thấy có kẻ lạ mặt đi dạo quanh vùng. Nhưng chắc chả cần nói, ông cũng hiểu rằng tôi không tìm thấy sự yên ổn, và tôi vẫn tin chắc rằng ông là nạn nhân của một vụ mưu sát.

Cha tôi mất tháng giêng năm 1885. Hai năm và tám tháng đã trôi qua. Tôi ở Hồ Sam yên lành, và bắt đầu mong chuyện xui xẻo đó không còn xảy đến cho gia đình tôi nữa, và nó đã chấm dứt, cùng lúc với sự chết chóc thảm thương của những người trong thế hệ trước. Nhưng hỡi ôi, tôi đã tin tưởng vội quá. Sáng qua, chuyện đã xảy ra cho cha tôi, lại đến với tôi.

Người thanh niên rút trong túi áo khoác ra một bao thư nhàu nát, và đổ trong ấy ra năm hột cam đã khô. Anh ta tiếp:

- Đây là cái bao thư, dấu in trên con niêm là ở Luân Đôn. Ở trong cũng có ba chữ K. K. K. và những chữ : “Đặt các giấy tờ trên cái đồng hồ mặt trời” như những chữ cha tôi đã nhận được.

Sĩ Lâm hỏi:

- Thế anh đã làm gì rồi?

- Chưa làm gì cả.

- Chưa làm gì?

Anh ta giấu mặt vào đôi bàn tay, thầm thì:

- Để trút cạn hết nỗi lòng cho ông nghe, tôi cảm thấy tuyệt vọng rồi! Y hệt như những con thú đã bị một con rắn thôi miên, tôi có cảm giác như rơi vào trong vùng quyền lực của một hung thần mà tôi không thể nào chống cự nổi và đề phòng cách nào thì tôi cũng sẽ bị hại.

Sĩ Lâm kêu lên:

- Đâu có được! Phải hành động chứ, anh bạn, nếu không thì nguy mất. Phải giữ vững nghị lực để tự cứu lấy mình. Đây không phải là lúc để mà tuyệt vọng đâu.

- Tôi đã nói với cảnh sát.

- Vậy ư?

- Họ mỉm cười khi nghe tôi kể chuyện. Tôi chắc chắn rằng ông thanh tra đã nghĩ là những bức thư đó chỉ là trò đùa, còn bác tôi và cha tôi đã chết vì tai nạn! Chính các quan tòa đã nói thế mà. Những lời báo trước ấy không có liên hệ gì cả.

Sĩ Lâm giơ tay lên trời, la lớn:

- Thật là đồ ngu! Thật không thể tưởng tượng được.

- Thế nhưng họ cũng để một người cảnh sát ở lại nhà tôi.

- Hắn có đi với anh đến đây tối này không?

- Không, hắn được lệnh ở lại nhà.

Sĩ Lâm lại giơ tay lên trời. Anh ta hỏi:

- Tại sao anh tới kiếm tôi? Và nhất là tại sao không tới ngay?

- Tại tôi không biết. Chỉ mới hôm nay, khi kể cho Hội trưởng Phan Danh nghe về chuyện buồn của tôi thì ông ta mới khuyên tôi tới kiếm ông mà thôi.

- Anh đã nhận được lá thư từ hai ngày, đáng lẽ ra phải hành động rồi mới phải. Anh có một vật gì hay một chi tiết nào có thể giúp cho chúng ta không?

Giang Âu nói:

- Tôi chỉ có một cái này.

Anh ta tìm kiếm trong túi áo choàng và đặt lên bàn một mảnh giấy xanh nhạt đã phai mầu.

- Bữa hôm mà bác tôi đốt hết giấy tờ thì tôi nhận thấy những mẩu thừa còn sót lại không cháy hết có mang mẩu này ; và tôi lượm được tờ giấy này trên sàn phòng của bác tôi. Tôi nghĩ chắc đó phải là một trong những tờ giấy đã bay ra ngoài, nên không bị đốt. Nhưng ngoài những điều nó nói đến hột cam, tôi không thấy nó có thể giúp chúng ta bằng cách nào được. Tôi nghĩ chắc đó là một trang trong cuốn lịch nào đó. Chữ thì đúng là chữ của bác tôi.

Sĩ Lâm xoay hướng ngọn đèn, chúng tôi cúi nhìn tờ giấy : Một bên bị rách chứng tỏ nó bị xé ra từ một cuốn sổ. Trên cùng có chữ “Tháng ba 1869”, và ở dưới là những hàng chữ bí ẩn này.

“4 – Huýt Sông đã tới. Vẫn làm như trước.

“7 – Đã gửi hột cam tới cho Mác Cô-lê, Pa-ra-mo, và Xuyên ở Sanh Ô-guýt-Tin.

“9 – Mác Cô-lê đã hiểu.

“ 12 – đã viếng Pa-ra-mo. Trôi chảy.

Sĩ Lâm vừa xếp tờ giấy lại trả cho ông khách, vừa nói:

- Cám ơn! Và bây giờ anh không còn lý do nào để mất thời giờ thêm nữa. Ngay cả thì giờ để bàn cãi về những điều mà anh đã kể cho tôi nghe. Bây giờ phải về nhà anh, ngay lập tức, và hành động.

- Tôi phải làm gì?

- Chỉ có thể làm được mỗi một việc. Và anh phải làm ngay : Anh đặt tờ giấy này vào trong cái rương đồng mà anh đã tả cho chúng tôi đó. Anh cũng đặt trong đó một bức thư nói rằng tất cả những giấy tờ khác đã bị bác anh đốt cháy hết, và chỉ còn có mỗi một tờ này. Dùng những câu nói sáo cho họ phải tin anh. Sau đó anh đặt ngay chiếc rương đó trên cái đồng hồ mặt trời như họ đã ra lệnh cho anh, anh hiểu chứ?

- Vâng.

- Trong lúc này thì đừng nên nghĩ đến việc báo thù hay việc gì khác cả. Tôi nghĩ rằng chúng ta có thể thắng họ một cách đường hoàng, nhưng mình còn phải mất thì giờ giăng bẫy, trong khi bẫy của họ đã giăng sẵn rồi.

______________________________________________________________________
Xem tiếp PHẦN V

(Trích tuần báo Thiếu Nhi số 97, ra ngày 8-7-1973)



Nguồn : https://tuoihoandmore.blogspot.com