Ba
đi thẳng không quay lại, tiếng giầy gõ khô khan trên sàn gạch bông.
Annie cúi mặt xống đất, ba đi rồi, lại thêm một buổi sáng hắt hiu buồn
tênh trong gian nhà mênh mông này. Xuyên qua khung cửa sổ nắng vàng trên
những ngọn cây, lũ chim nhỏ nhẩy nhót tìm mồi trong nắng sớm. Bông Ngọc
Lan nằm trơ vơ trên bàn, nó đã bắt đầu cò mầu vàng héo úa.
Chị bếp đang dọn dẹp bàn ăn, ly sữa của Annie còn quá nữa, chị bếp nhìn cô bé:
- Hôm nay cô không chịu ăn uống gì cả.
Annie mỉm cười dịu dàng với chị, chị bếp trách móc:
- Ông buồn đó, cô Annie à.
Cô
bé lững thững bước lại gần cửa sổ tì tay vào cằm, cô bé mơ màng nhìn ra
khu vườn rộng. Nhìn từ xa cây Ngọc Lan chỉ thấy toàn lá xanh, những bụi
Cúc vàng ẻo lả mềm theo chiều gió. Ba vẫn bảo hoa Cúc đẹp nhất vào mùa
Thu, Annie yêu hoa Cúc như ba yêu vậy.
- Chị bếp à?
- Gì vậy cô Annie?
Giọng nói của Annie mơ mộng:
- Chị có bao giờ thấy hoàng hậu chưa hở chị?
Chị bếp ngừng tay thu dọn, chị nhìn vào mắt cô bé:
- Làm gì có hoàng hậu mà nhìn cô.
- Ba nói có mà chị.
Chị bếp phân vân:
- Tôi không biết cô à, chắc ba đi nhiều nơi nên có gặp hoàng hậu.
Annie quay người lại, hai tay cô bé áp vào má, mắt tròn xoe:
- Ba nói tóc hoàng hậu vàng như tóc em vậy đó.
- Ba có kể cho cô nghe chuyện hoàng hậu không?
Nét mặt Annie ỉu xìu:
- Ba không kể, hồi nãy em nhắc đến ba liền bỏ đi làm.
Chị
bếp ái ngại nhìn Annie, chị biết tại vì sao rồi. Chị giúp việc cho ba
từ ngày Annie bé tí chưa đầy ba tuổi, gần sáu năm qua chưa hề có một bà
chủ trong gia đình. Annie lớn lên trong một thế giới cách biệt và đơn
lẻ. Mọi người chung quanh vùng đều biết câu chuyện của gia đình Annie.
Mẹ cô bé, một người phụ nữ Pháp đã trở về nước sau khi chung sống với ba
Annie được năm năm. Annie là đứa con duy nhất của cặp vợ chồng Việt
Pháp ấy. Ba cô bé rất giàu, Annie có giáo sư riêng dạy học trong biệt
thự, cô bé chưa hề đặt chân đến một trường học nào. Từ nhỏ cho đến lớn
Annie không có lấy một người bạn. Con mèo Ly Na, con chó Bi Bi và một lô
búp bế, gấu bông không đủ làm vui cho cô bé. Annie yêu hoa cỏ, cô bé
thông minh vả trong trắng như một thiên thần.
Chị bếp an ủi Annie:
- Mai mốt lớn cô sẽ biết hoàng hậu mà.
- Thật không chị?
- Thật mà.
Annie ngậm ngón tay trỏ vào mồm:
- Chừng nào?
- Chừng nào Annie bằng ba đó.
Cô bé xịu mặt:
- Trời ơi, lâu quá.
- Lâu gì đâu.
- Annie muốn biết ngay bây giờ cơ.
Chị bếp bưng chén đĩa đi:
- Tôi phải đi dọn rửa cô Annie ạ. Nắng đẹp quá cô không ra vườn chơi à, hôm nay mới có nhiều hoa nở đẹp lắm.
- Annie thích nghe chuyện hoàng hậu cơ.
Nhưng
chị bếp đã khuất sau cánh cửa, cô bé buồn hiu nhìn lọ hoa hồng nằm trơ
trọi trên mặt bàn, ô hay, chả có ai muốn kể chuyện cho cô bé nghe hết.
Con Bibi từ đâu chạy vào dụi mõm vào chân cô bé, bộ lông xù trắng nõn
của nó cọ cọ vào làn da mịn buồn buồn, Annie cúi xuống bồng con vật lên
tay:
- Ngoan nào, Bibi, sáng giờ mi trốn ở đâu đấy hở?
Bibi gừ gừ khẽ trong cổ họng, dụi đầu vào tay cô bé, Annie vuốt lưng nó:
- Hư nào, lại sắp sửa làm nũng đấy. Mi ăn sáng chưa hở Bibi?
Con
Bibi nằm yên trong đôi tay cô bé, nó làm bộ nhắm mắt lại, Annie buồn
cười, cô bé xoa nhẹ chiếc mõm đen tròn trịa của nó vờ gắt:
- Ta quăng mi xuống đất bây giờ, nghe.
Trên
nóc tủ con mèo Ly na ngẩng đầu kêu meo meo, nó giương cặp mắt xanh biếc
nhìn Annie, Ly na ghen với Bibi đấy. Annie đến gần đặt Bibi cạnh nó:
- Làm bạn với nhau đi hai đứa.
Nhưng
con mèo Ly na quai ác đã giơ vuốt cào Bibi một cái thật mạnh rồi phóng
mình xuống sàn nhà, Bibi kêu rầm rĩ, Annie nhăn mặt, cô bé chạy theo bắt
Ly na lại, con mèo lẩn nhanh qua các chướng ngại vật vừa chạy vừa kêu
meo meo.
Trên
nóc tủ cao, Bibi hoảng sợ sủa om sòm, tiếng chó kêu mới thật là ngộ
nghĩnh; Annie bỏ rơi con mèo Ly na, cô bé quay lại bồng con Bibi xuống:
- Bibi sợ lắm hở?
Nằm trong đôi tay cô chủ bé nhỏ Bibi ngoan ngoãn nép đầu xuống và thôi kêu la, bộ lông nó run nhè nhẹ.
- Mình ra vườn chơi nghe Bibi.
Chiếc
áo hồng lướt thướt trên nền gạch, Annie chậm rãi đi ra con đường có
những viên sỏi trắng ngà. Con mèo Ly na đủng đỉnh theo sau. Gió đùa
những sợi tóc vàng quấn quít bên nhau, Annie cắn nhẹ một lọn tóc bay
ngang mặt, cô bé ngửi thấy mùi hoa thơm ngát trong không gian.
Nắng hồng ơi là hồng, trời hôm nay thật đẹp.
*
Sương
chiều đã bắt đầu lan nhẹ trong vườn, hương ngọc lan thơm nồng nàn, mặt
trời đã lặn từ lâu chỉ còn xa xa một chút sáng mờ lẫn trong vòm mây.
Trên không lũ chim chiều tung đôi cánh bé nhỏ từng đàn rủ nhau về tổ,
không gian yên tịnh đến lạnh lùng.
Vai
áo đã hơi ẩm nhưng Annie chưa muốn vào nhà, cô bé đăm đăm cúi xuống
những ngón chân nhỏ nhắn của mình thật lâu. Côn trùng đã bắt đầu kêu nho
nhỏ chung quanh, mùa hè đã qua, không còn tiếng ve sầu rên rỉ mỗi lúc
đêm buông. Những con dế sửa soạn chui ra khỏi hang đi du ngoạn, chúng
xòe cánh, vểnh râu gáy từng hồi dài ròn rã, réc... réc... Đàn muỗi cũng
tha hồ múa lượn trên không trong lúc những con cóc, ễnh ương há mồm báo
tin một trận mưa sắp đổ xuống. Mà không cần có chúng kêu gọi nữa, Dalat
vào tháng này mưa dầm liên miên, lâu lâu mới có được một ngày nắng ấm.
Cỏ xanh lên nhanh hơn bao giờ hết và những đồi thông ngăn ngắt lá xanh.
Trời lúc nào cũng âm u như sáu bẩy giờ tối, lá cây rụng tơi bời trong
vườn trên các lối đi, hoa ngọc lan tan tác đầy đất thơm nồng. Không biết
đã mấy giờ rồi, có lẽ trong nhà đang sửa soạn bữa cơm chiều. Annie
ngước mắt nhìn qua những ô cửa sáng chói ánh đèn. Cô bé nghĩ đến bữa ăn
có mặt một người thứ ba đã cướp mất đi ít nhiều trìu mến của ba đối với
cô bé.
Người
đàn bà đến với gia đình đã làm thay đổi cả nếp sống. Những bữa ăn kéo
dài với một nỗi ngượng ngùng. Annie bắt đầu cảm thấy cô độc và khổ sở.
Ba vẫn thế nhưng Annie thấy dường như ba thay đổi lạ lùng. Annie ao ước
được gặp bà hoàng hậu tóc vàng mà ba có lần kể chuyện. Rằng bà giống
Annie từng nét, bà đẹp và ba quen biết bà nhiều lắm. Huyền thoại vây phủ
Annie làm cô bé mơ mộng thật nhiều.
Chỉ
một tuần trước ba cưới một bà hoàng hậu mới (ba bảo thế) cho Annie. Cô
bé ngỡ ngàng và thất vọng xiết bao trước người đàn bà khác lạ hẳn với
câu chuyện ba kể. Thì không hẳn là bà hoàng nào cũng như bà hoàng nào
nhưng tại sao ba không tìm cho Annie một bà hoàng tóc vàng như ba vẫn
kể.
Annie
buồn lắm, cô bé thèm những buổi chiều cùng ba dạo chơi trong vườn, ba
kể chuyện nàng tiên nở từ nụ hoa ra hay lạ lùng, giọng ba ấm áp ngọt
ngào như ru ngủ cả những sáng tinh mơ hai cha con ra vườn thăm những nụ
hoa vừa hé nở, cả những buổi chiều đi đếm lá cây xanh. Lá thì nhiều nên
chẳng bao giờ Annie đếm hết, cô bé tẩn mẩn nhặt những xác lá khô xem
xét, ở cái gì cô bé cũng tìm một vẻ đẹp thiên nhiên bình dị. Bây giờ
Annie dường như thừa thãi trong vai trò bộ ba, Annie nhỏ quá để hiểu ba,
săn sóc cho ba, cô bé cô độc và thèm có bạn lạ lùng. Trong biệt thự
rộng lớn này chỉ có ba và những người giúp việc không còn ai là người
chơi với Annie cả.
Trời
lại lấm tấm đổ những hạt mưa buốt lạnh xuống đôi vai nhỏ của Annie.
Trong đôi mắt của cô bé nhòe nhoẹt nước, không hiểu nước mưa hay nước
mắt nữa. Cô bé úp mặt vào đầu gối, đôi tay ôm lấy đầu trong một dáng
nhẫn nhục đáng thương.
Trời
dần dần tối đen, chẳng ai nhớ đến cô bé quạnh hiu trong góc vườn. Những
ô cửa kính của biệt thự như càng sáng chói, ấm áp thêm sau những tấm
màn mỏng. Mưa bụi phơi phới rơi không ngừng, chiếc áo của Annie bắt đầu
ẩm ướt, cô bé lạnh run.
Annie
đưa tay vuốt những dòng nước chẩy trên mặt, cô bé uể oải đứng dậy. Con
đường trải sỏi nằm trơ dưới mưa, cô bé băng qua lớp cỏ mềm ướt sũng, cô
bé không muốn vào nhà, bầu không khí đó không còn là của riêng Annie với
ba nữa, tất cả đã đổi thay.
Những
bước chân không chủ định đưa cô bé ra đến cổng sắt của biệt thự. Annie
ít khi đặt chân ra đến ranh giới ngăn cách cô bé với khung cảnh bên
ngoài. Bàn tay nhỏ nhắn của Annie e dè vuốt những chuỗi hạt mưa trên
vòng sắt uốn cong. Sau lưng cô bé biệt thự nằm im lìm. Những ngón tay
ngập ngừng run trên then cài ngang cổng, cô bé vuốt ve thanh sắt tròn
trịa rồi từ từ kéo ra. Tay cô bé đỏ lên vì then cài chặt quá.
Cánh
cửa khẽ hé ra vừa đủ một người đi, Annie băn khoăn tựa lưng vào cửa,
người cô bé lọt vào giữa khe hở của hai cánh cổng. Những hàng cây bên
đường in bóng thật đậm lên nền trời. Sao đã nhấp nháy qua những vòm lá
cây và gió vẫn lướt nhẹ cuốn theo những hạt mưa lạnh buốt. Bóng tối hoàn
toàn ngự trị khắp nơi.
Đột
nhiên, giữa không khí yên tịnh đó Annie thoảng nghe một giọng hát líu
lo. Tiếng hát vẳng từ xa lại nghe loáng thoáng tiếng được tiếng không
thật mơ hồ và dịu dàng. Annie mở to mắt tìm kiếm, cô bé chả thấy gì
trong bóng đêm cả. Tiếng hát chợt im bặt một lát rồi lại mơ hồ bay đến
tai Annie, cô bé tưởng tượng ngay một tiên nữ đang hát trên đồi. Tuyệt
diệu quá. Annie từ từ bước hẳn ra khỏi cổng, cô bé men theo con đường
mòn ngoằn ngoèo chạy dài trước mặt. Tiếng hát ngân nga như ru cô bé hãy
yên lòng. Annie mải miết đi tới, cô bé vất vả leo lên những mỏm đất trơn
trợt ướt nước, gai và cành khô làm chân cô bé bỏng rớm, cả chiếc áo dài
lướt thướt cũng bị móc rách nhiều chỗ, cô bé suýt ngã mấy lần.
Bây
giờ trước mắt cô bé là một vùng hoa mông mênh, trời không còn mưa nữa,
dưới ánh trăng non xanh mờ những bông hoa dịu dàng ngả theo chiều gió.
Annie nhìn thấy những đóa hồng nhung đỏ thắm, những cành huệ trắng ngần,
những đóa cúc tím nhạt hay vàng tươi tỏa hương thơm ngát. Rồi thì, Tử
la lan, Uất kim hương, cẩm chướng, hồng bạch, đổng thảo tím, Linh lan
với những chuông nhỏ trắng xinh nở tung trước gió. Hương thơm của trăm
nghìn bông hoa nồng nàn trong đêm vắng. Annie đứng ngây người ra nhìn,
cô bé không tin vào đôi mắt mình nữa.
Trong
gió lộng âm thanh tiếng hát vẫn dịu dàng bên tai, Annie hồi hộp nghe,
cô bé run rẩy bước vào vùng đất của hoa. Cỏ xanh mướt như nhung dưới
cah6n cô bé, những thân uất kim hương mập mạp thẳng băng như nghiêng
mình lúc cô bé bước qua, các bông hoa dường như mỉm cười. Chung quanh
Annie tràn ngập hoa, mỗi bước chân của cô bé bước tới là những thân hoa
tự động rẽ sang hai bên nhường lối.
Dưới
ánh trăng non một bông hồng nhung thật lớn đang nở thắm tươi, Annie
ngây ngất ngửi mùi hoa hồng thoảng trong gió. Đóa hồng thật lớn, lớn hơn
cả đôi bàn tay cô bé chụm lại, và, hình như thế, trong lòng hoa phát ra
những tiếng hát dịu dàng. Annie tiến đến gần để nhìn cho rõ.
Nép
trong những cánh hồng phớt mịn như nhung là một cô bé, ô, cô bé nhỏ xíu
như ngón tay. Bộ y phục trên người lóng lánh như sao và đôi cánh trắng
mỏng manh như sương tuyết rung nhè nhẹ trên đôi vai nhỏ. Tiếng hát im
bặt rồi một giọng nói nhỏ nhẹ êm dịu vang lên:
- Chào Annie.
Annie nghiêng đầu bỡ ngỡ, đôi môi run của cô bé mấp máy rất nhẹ:
- Ô...
Cô bé trong đóa hoa hồng mỉm cười thật xinh:
- Chào Annie, Annie có thấy vườn của tôi thật xinh không? Lần đầu tiên Annie đến thăm đấy nhỉ.
Annie ngơ ngẩn đứng im một lát, cô bé rụt rè:
- Chị... cô là ai vậy?
Cô bé Hồng nhung cười dịu dàng:
-
Annie quên rồi sao, ba kể cho Annie nghe chuyện của tôi hoài mà. Tôi nở
ra từ một đóa hồng, sống với hoa hồng. Một hoàng tử tặng tôi đôi cánh
và loài hoa tôn tôi làm nữ vương.
Đôi mắt Annie có những tia lóng lánh:
- Ô, nếu vậy chuyện ba kể có thật hay sao?
- Thật chứ, Annie, Annie có muốn đi thăm vương quốc của tôi không?
Annie ngước mắt nhìn những bông hoa mờ ảo, cô bé đáp nhẹ:
- Ô, muốn chứ, nữ vương.
- Đừng gọi thế, Annie, các bông hoa thường thân ái gọi tôi là Trầm hương.
Annie nhắc lại:
- Trầm hương?
- Phải đó.
Và cô bé Trầm hương chớp cánh bay nhẹ lên không gian.
- Nào đi, Annie à, tôi sẽ đưa Annie đi thăm xứ sở của tôi.
Annie thèm muốn nhìn đôi cánh mỏng:
- Trầm hương có đôi cánh đẹp quá.
-
Thật ư? Nhờ đôi cánh này mà tôi có thể quan sát và cai trị thần dân của
tôi dễ dàng. Ô, nếu Annie nhỏ như tôi, tôi sẽ tặng Annie một đôi cánh,
nhưng Annie lại lớn quá.
Annie chớp mắt thất vọng:
- Annie muốn nhỏ lại như Trầm hương.
Cô bé nữ vương cười nụ:
-
Nếu Annie nhỏ lại như tôi không bao giờ Annie có thể trở lại thế giới
loài người được nữa cả. Annie sẽ cùng tôi ngự trị trên vương quốc này,
sẽ được tôn sùng kính nể, và bù lại, Annie không có ba, Annie sẽ xa rời
ba và mọi người vĩnh viễn.
Đôi mắt to của Annie bỗng u tối lại:
- Thật thế sao?
- Đúng vậy, Annie! Annie muốn chọn bên nào tùy ý.
Annie cúi đầu:
- Ba không thương Annie nữa...
Cô bé Trầm hương tung cánh bay về trước mặt.
- Nào đi thăm lâu đài của tôi đi Annie.
Trông
Trầm hương xinh như một món đồ chơi bằng thủy tinh nhiều mầu dưới ánh
trăng. Bộ áo dài lấp lánh ngời sáng. Annie đi theo Trầm Hương qua nhiều
loài hoa thật lạ và thật đẹp. Hoa Đổng thảo tím, Tử đinh hương, Phong
Lan mọc chen chúc cạnh vô số hoa cúc. Tất cả các loài cúc đều có mặt ở
đây. Từ loại cúc bé xíu như khuy áo mảnh mai mầu hồng nhạt đến những
bông cúc Đại đóa vàng tươi lớn bằng miệng bát. Cả những đóa cúc xanh
mỏng cánh như giấy hay cúc đỏ thẫm như mầu hoa mào gà. Hoa mặt trời xanh
phớt nghiêng mình thủ thỉ cùng những bông Thược dược tía hay trắng.
Annie thấy cả những bông phù dung tươi tắn hơn bao giờ. Mầu sắc của vô
số bông hoa lẫn lộn làm Annie choáng mắt - Annie nâng niu một đóa cúc
tím hỏi Trầm Hương:
- Những đóa hoa này có chết không?
-
Ồ, không - Nữ vương của loài hoa trả lời với một nụ cười - Chúng tồn
tại mãi với thời gian, ở đây không có sự già nua và chết chóc - Annie
xem, tất cả hoa của các mùa đều nở, đều sống và không bao giờ tàn.
Annie thốt lên một tiếng kêu ao ước:
- Tuyệt diệu quá - cô bé buồn rầu - những bông hoa trong vườn Annie đều phải héo tàn. Làm thế nào cho chúng tồn tại được?
-
Chúng không thể nào tồn tại được đâu Annie ạ. Vì thế giới của Annie
sống không phải là một thế giới hoàn hảo. Sự sinh và sự hủy diệt kế tiếp
nhau theo một định luật có sẵn từ xưa.
Trầm hương đáp xuống một bông hoa nhỏ mầu vàng nhạt thật xinh:
Chúng ta hãy tạm nghỉ chân giây lát.
Annie băn khoăn mở rộng đôi mắt:
- Ba kể rằng Trầm hương nở ra từ một nụ hoa hồng trong vườn của loài người.
-
Ba kể đúng đó Annie à, nhưng nụ hồng nở ra tôi do một bàn tay huyền bí
tạo nên. Và bây giờ tôi không còn là của loài người nữa. Tôi là chúa tể
của loài ha, Annie có muốn ở đây cùng với tôi không, sẽ không bao giờ
Annie thấy khổ sở cả.
- Nhưng Annie sẽ mất ba.
- Dĩ nhiên, Annie ạ.
Cô bé Trầm hương lại tiếp tục bay:
- Nào, chúng ta tiếp tục lên đường, sắp đến nơi rồi Annie à.
Chỉ
trong giây lát Annie đã thấy trước mắt xuất hiện nhiều bông hồng tươi
thắm. Toàn là những bông hồng nhung, không có một loài hoa nào khác. Cô
bé Trầm hương giải thích:
- Nơi đây thuộc phạm vi cung cấm của tôi, không một loài hoa nào khác được phép mọc ở đây cả.
Trần hương đưa Annie đến trước một đóa hồng thật lớn, đẹp rực rỡ:
- Lâu đài của tôi đấy.
Trong
lòng đóa hồng, một lâu đài kiến trúc xin xắn toàn bằng cánh và nhụy
hồng xinh. Đó là một lâu đài mà trông xa y hệt như đóa hồng còn kín nụ.
Annie buột miệng:
- Đẹp tuyệt.
Cô bé Trầm hương vui vẻ:
- Không ai có thể vào lâu đài của tôi được cả.
Và cô bé bay vào một khung cửa nhỏ, khi trở ra tay cô bé có mang một chén nhỏ bằng cánh hồng chứa một hạt sương trong veo:
- Đây là kết tinh của hoa hồng, Annie uống thử xem.
Chiếc
chén nhỏ chưa bằng móng tay Annie, từ trong lòng chén một mùi hương
ngào ngạt tỏa. Annie ngậm luôn chén hoa hồng vào miệng và cảm thấy mùi
hương len vào từng thớ thịt, cô bé ngây ngất không nói được tiếng nào.
Trầm hương thủ thỉ:
- Annie có muốn ở đây hoài không?
Annie cúi đầu suy nghĩ, cô bé nói sang chuyện khác:
- Trầm hương này!
- Gì?
- Trong vườn của Annie có một nụ hồng nhung sắp nở, không biết nó có thể nở ra một nàng công chúa nào như Trầm hương không nhỉ.
Trầm hương cười nhẹ nhàng:
- Có thể lắm chứ.
Giọng nói của Annie đầy hy vọng:
- Annie thật mong như thế.
Cô bé bỗng buồn rầu cúi mặt, tay vò nếp áo. Trầm hương ngạc nhiên:
- Ồ, chuyện gì thế nhỉ?
Annie nói rất buồn:
- Ba cũng có kể cho Annie nghe chuyện bà hoàng hậu tóc vàng nữa.
- Rồi sao hở Annie?
- Annie không gặp bà hoàng hậu như gặp Trầm Hương.
Tà áo lóng lánh của cô bé nữ vương khẽ rung động nhẹ:
- Ồ...
- Annie muốn gặp bà hoàng hậu đó, bà có thật không Trầm hương?
Giọng nói của Trầm hương ngọt dịu:
- Có chứ.
- Bà ở đâu nhỉ?
- Gần đây thôi.
- Chỗ nào đâu, Trầm hương?
- Nữ vương của loài hoa chỉ tay về sau lưng Annie.
- Kìa, sau lưng Annie đó, phía đỉnh núi cao.
Annie quay lại nhìn, cô bé chỉ thấy sương mù giăng đầy trước mắt, Annie kêu lên:
- Ô, Annie không thấy gì hết cả.
Cô
bé quay mặt tìm Trầm hương, nhưng nữ vương của loài hoa đã biến mất, cả
cánh đồng hoa cũng mất tăm. Chung quanh cô bé mờ mịt khói sương trắng
xóa. Annie ngơ ngác, cô bé sợ hãi thét lên:
- Trầm hương... Trầm hương...
Chỉ
có tiếng gió thổi vèo qua lạnh lùng trả lời cô bé, Annie thấy hoa mắt,
cô bé run sợ lảo đảo muốn ngất xỉu trong làn sương trắng...
*
Mưa
bụi đã ngưng từ lúc nào, Annie vẫn ngồi dựa vào gốc cây, đôi mắt nhắm
nghiền, cô bé thở yếu ớt. Sương xuống thật nhiều trong vườn, bầu trời
lấp lánh sao. Mấy giọt nước từ trên vòm cây cao nhỏ xuống mặt cô bé.
Annie khẽ hé mi, cô bé bàng hoàng nhìn chung quanh. Có tiếng chân vội vã
bước bên cạnh Annie, một bàn tay nâng cô bé dậy:
- Ồ, Annie, con ngủ ngoài vườn, mưa ướt hết cả rồi.
Annie khép mi mắt lại, ba, cô bé nghĩ thế và mệt mỏi tựa đầu vào tay ba không nói. Giọng ba lo lắng:
-
Con muốn đau rồi, Annie, sao lại ra vườn ngồi thế này, người con lạnh
toát. Ba cứ ngỡ con đang ở trong phòng riêng, ba tìm con nãy giờ để vào
ăn cơm, tối quá rồi.
Annie nói mơ màng:
- Ba, con gặp nàng công chúa trong nụ hoa hồng, công chúa xinh lắm.
Ba mỉm cười với cô bé:
- Thế à, con gái ba lại nằm mơ rồi, thế công chúa có nói gì với con không?
Giọng Annie hậm hực:
- Ba, công chúa biết hoàng hậu tóc vàng, công chúa không cho con gặp.
Vầng trán ba nhíu lại, ba bồng cô bé đứng lên:
- Con đau rồi, để ba đưa con vào nhà. Con ngủ một giấc, ngày mai nụ hồng nhung của con sẽ nở đẹp lắm.
Mái
tóc tơ vàng óng của Annie xõa trên vai ba, mắt cô bé nhắm nghiền. Sỏi
dưới chân ba kêu lạo xạo, những ô cửa của biệt thự vẫn sáng chói. Trong
tay ba Annie mềm nhũn, lạnh như một viên đá. Hình như cô bé lại đi vào
giấc mơ một lần nữa.
THỤY ĐỖ
(Cô bé tóc vàng)
(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 187, ra ngày 15-10-1972)