Năm
học lớp "7" của chúng tôi quả là một năm học đến nay tôi vẫn còn luyến
tiếc. Mỗi lần đi ngang qua lớp cũ, tôi vẫn nghe một chút gì vừa thân
mật, vừa quyến rũ... Những tình cảm đó dâng lên trong lòng tôi một cách
nhẹ nhàng, nhưng vô cùng sậu đậm.
Lớp
"7", một lớp những thằng con trai "nghịch như khỉ" đã bắt đầu quen với
không khí của bậc trung học. Chúng tôi là con trai nên đứa nào cũng "lém
đặc ruột". Đầu năm chúng tôi hãy còn ngán oai của các thầy. Chúng tôi
chỉ tấn công phòng học, vì "hắn" không bao giờ "mét" thầy hay phản đối
thủ phạm. Những câu châm ngôn treo trên tường đã bị sửa chữa, thêm thắt
vào. Những câu: "Nhân chi sơ, tánh bổn quạu", "Người lịch sự bỏ rác vào
túi kẻ khác" được thay chỗ cho "Nhân chi sơ, tánh bổn thiện", "Người
lịch sự bỏ rác vào túi"...
Dần
dần chúng tôi đặt "danh hiệu" cho nhau, tùy theo đặc điểm của mỗi đứa.
Riêng tôi, thay vì Vũ Hùng như tên ba má tôi đặt khi tôi vừa khóc chào
đời ; tụi "quỉ" đã không xin phép tôi, cũng chẳng nấu chè, dám đổi tên
tôi lại là "Vũ Mùng"! Cả thằng Thơ bạn tôi cũng bị gọi là "Thỏ"...
Chỉ
cần nhìn vào ban đại diện của lớp tôi, những ai "yếu bóng vía" cũng đủ
run rồi! Minh "lực sĩ", trưởng ban thể thao, một học sinh "phẻ mạnh"
phơi bày một thân hình lực lưỡng như... cây tăm. Hưng "Việt gốc than",
trưởng ban sạch sẽ. Tư Nịnh (tên thật của hắn là Ninh) trưởng ban trật
tự. Tay này đã nổi danh với nhiệm vụ của hắn! Đến nỗi, có lần thầy
"khen":
- Ninh ơi! Em sao giống chinh phụ quá! Suốt giờ thầy thấy em lải nhải hoài.
Tệ
hại nhất là trưởng ban văn nghệ, "Vũ Mùng" tôi, Tụi "quỉ" đã bầu cho
tôi vì chúng bảo rằng: "nội cái tên của mầy không, đủ ăn tiền rồi!".
Toán viên của tôi cũng toàn là những "ca sởi" ; họ chỉ biết "hét" chứ
không biết hát. Ban văn nghệ của tôi chỉ "ruột" mỗi một bài "Quốc ca".
Chúng
tôi lúc đó thật là trẻ con và vô ý thức về hành động của mình. Những
giờ tan học năm, bẩy đứa kéo nhau đi một vòng phố, tình cờ gặp ông thầy
già dạy Công dân. Chúng tôi đã cười và chỉ cho nhau:
- "Ông ngoại" kìa tụi bây ơi!...
Khi
thầy nghe được và nhìn chúng tôi, cả bọn lại ù chạy đường khác để tránh
mặt thầy. Thầy đã nói một câu mà đến sau này chúng tôi mới đủ trí khôn,
để nhận thấy mình quá lỗi:
-
Mấy con đi gặp thầy phải chào, thưa. Làm gì chỉ chỏ nhau cười vậy? Mai
mốt thầy chết, đám ma đi ngang chỗ mấy con đứng. Mấy con dám vỗ tay reo:
"Đám ma ông ngoại kìa tụi bây ơi!" lắm phải không?...
Giọng
nói khàn khàn, buồn bã của thầy đến giờ như vẫn còn vang bên tai tôi.
Lời nói của bậc thầy đáng kính, vị tha biết bao!... Thầy trò chúng tôi
đã sống trong những giờ học vui nhộn và thân mật. Lòng thương yêu tha
thứ cho học trò của những thầy tôi, sự liến thoắng của chúng tôi đã làm
chúng tôi mong năm học không có ngày nghỉ...
Những
giờ học Việt văn vui nhộn với thầy B. Thầy giảng bài thật hay. Thơ
thường khều tôi, chỉ cho tôi nhìn vẻ mặt say mê của anh bạn "Giám sún".
Giám đang há "mồm", mắt nhìn chăm chăm thầy. Thơ hay bảo nhỏ với tôi:
"Nó muốn "ăn tươi nuốt sống" thầy sao! Để tao nhử cho nó gáy!". Thơ bứt
tóc ngoáy vào mũi "con dế" Giám. Những lần như thế Giám đập tay Thơ kêu
"chát" và phùng miệng:
- Đồ "chằn ăn, trăn quấn"! Chơi vậy sao ta?...
Tôi và Thơ lại có dịp cười khúc khích. Giám đã chơi xỏ Thơ để rửa hận. Trong giờ Việt văn, có lần Giám đã nhắc nhở:
- Xưa nay đều trọng người chân thọt.
Ai nấy nào ưa kẻ mắt đui.
Thơ
vì quá tin bạn, nên đã được thầy B khen: "- Hay!" thật to và thân ái
tặng cho hai quả trứng ngỗng - về tội bỡn cợt trong giờ học. Thơ cũng
không bỏ qua cơ hội nào để phá lại Giám. Giám rất dở Pháp văn. Trong giờ
Pháp văn Giám cúi gầm vào tập không dám ngước lên sợ thầy "xỉ" mặt. Hắn
đã từng thú nhận: "Tới giờ Pháp văn là tao muốn cúm". Mỗi lần cây bút
của thầy N rà trên mặt sổ khuyên điểm, muôn lần như một Giám lảm nhảm:
- Ý trời! Xích lên một chút thầy... xuống một chút thầy... chắc ổng "pháo kích" ngay tao quá Hùng ơi!
Có
lần Giám bị gọi, thầy cấm không cho ai nhắc. Mặt của hắn tái xanh một
cách đáng thương. Khi được hỏi: "- Hình dạng của trái đất như thế nào,
vuông, tròn hay dài? Giám ấm ớ, thầy đã nói cho hắn vuốt đuôi:
- La terre est car...
Giám đã nhanh nhẩu tiếp:
- La te e ca rê (La terre est carrée) (Trái đất thì vuông).
Giám đã bị thầy "rê" lên đầu cái "cốc" âu yếm. Cả lớp cười đến đau bụng...
Những
giờ toán của lớp tôi cũng không bao giờ khô khan hay chán nản. Thầy K
dạy Toán là một huynh trưởng hướng đạo cởi mở. Thầy đã thân mật nói với
chúng tôi:
- Thầy đã từng đi nhiều chỗ, bất cứ trò chơi nào thầy cũng biết hết!
Có tiếng hỏi to của "Hưng tồ":
- Thầy biết binh xập xám không thầy?
Thầy
đưa cây thước dài giá giá trên không và hỏi: - "Em nào muốn binh xập
xám? Lên đây thầy binh cho". Rồi thầy trò chúng tôi cùng cười...
Biết
bao kỷ niệm được pha trộn bằng lòng vị tha, cởi mở của những bậc thầy
với sự vô tư, nghịch ngợm của tuổi học trò trôi qua theo thời gian. Đến
cuối năm học, chúng tôi đã tổ chức buổi liên hoan, dưới sự chứng kiến
của các thầy.
Chúng
tôi toàn là con trai đã rủ nhau đi chợ từ sáng sớm. Cả lớp loay hoay
trang hoàng phòng học, đến hai giờ chiều mới xong. Ban tổ chức lăng xăng
mời các thầy kèm câu: - "Lớp em có chương trình văn nghệ hấp dẫn lắm
thầy!"
Nhưng
sự thật lớp chúng tôi có chương trình nào đâu! Tụi quỉ chỉ mới cho tôi
hay hôm trước. Toán viên của tôi chưa tập dượt bài, bản nào hết. Nhất là
ban văn nghệ hạng nặng của tôi thì kỳ này chắc các thầy phải "ớn"
rồi...
Trong
tiệc, chúng tôi chỉ biết trám vào chương trình bằng cách kể chuyện vui.
Cả lớp nhao nhao đòi nghe nhạc. Tôi đã phải năn nỉ hết hơi, các toán
viên mới chịu hợp ca.
- Vui là vui là vui chúng mình vui nhiều... Vui là vui là vui chúng mình quá vui.
-
"Đến lượt trưởng ban văn nghệ phải hát, để chuộc tội cho các toán viên
làm lùng bùng lỗ tai của các bạn đi..." Thầy S ra lệnh ; kẹt lắm "Vũ
Mùng" tôi mới vò đầu gãi tai lên bục trình diễn. Với sự vỗ tay vỡ lớp và
nụ cười thương hại của các thầy. Tụi bạn cứ réo lên:
- Múa đi! Vũ mùng đi!
Thầy K bảo cả lớp im lặng rồi tôi mới ồm ồm: - "Thưa thầy và các bạn, Hùng xin trình bày bản Duyên số..."
Tiếng la hét lại nổi lên:
- Thôi, xuống, xuống!
- Kệ, hát đi, hát đi!
Thầy N bảo:
- Cả lớp im lặng nghe Hùng hát đây.
Tôi
"hét" lớn: - "Tối qua có người... em buồn em "hóc" biết bao nhiêu..."
Tiếng đập bàn, rồi vỏ quít, hạt dưa bay lên chỗ tôi đứng tới tấp. Tụi
quỉ lớp tôi đứa nào cũng thẳng tay chọi. Tôi chạy nhanh về bàn. Tiếng
thằng Giám "sún" oang oang:
- "Xe la phề mi ne" (C'est la féminin).
Các thầy nhìn nhau cười:
- Tụi nó thiệt, hết nói nổi...
Không
khí buổi tiệc liên hoan cuối năm như còn phảng phất đâu đây. Tôi nghe
mơ hồ trong trí não tiếng đập bàn, tiếng reo cười, tiếng huýt sáo...
- Làm gì đứng đây vậy ông tướng? Sắp đến giờ học rồi!
Tiếng thằng Thơ làm tôi giật mình:
- Thơ! Mầy còn nhớ ngày liên hoan cuối năm lớp 7 của tụi mình không?
- Ờ! Vui quá hé mậy?
Thơ véo mạnh vào tai tôi: - "Có thuộc bài không? Một lát thầy Q trả bài hết lớp đó nghe! Mơ mộng hoài đi ông!"
- Thuộc chớ sao không.
- Tao với mầy bữa nay bị kêu dọn bài là cái chắc!
- Tại mầy đọc trước.
- Ai biểu mầy hỏi tao thuộc bài không. Tao mới đọc.
Hai đứa xách tập chạy về lớp học, miệng "kình" nhau nói: - "Tại mầy..."
Tạm biệt 7 "A3". Hẹn sẽ lại thăm "mi" thường...
LÊ ĐĂNG KHOA
(Trích tuần báo Thiếu Nhi số 97, ra ngày 8-7-1973)
Không có nhận xét nào:
Không cho phép có nhận xét mới.