Thứ Bảy, 18 tháng 6, 2016

NÓI VỚI EM THƠ - Đỗ Mỹ Loan





Em có thấy hoàng hôn rơi trước mắt?
Buổi xế chiều đời bố đó nghe em
Mười mấy năm bố tần tảo truân chuyên
Lo manh áo, chén cơm đàn con dại

Kể từ khi mạ mình ra đi mãi
Bố cong lưng gánh nặng mối u sầu
Đôi mắt buồn ngày tháng một trũng sâu
Và từ đó bố làm thân gà trống…

Bố gian nan đêm ngày trong cuộc sống
Nên bàn tay chừ chai cứng đen sần
Em có buồn rưng rưng khóc hay không?
Nhìn dáng bố nghiêng mình trong cơ cực

Có những buổi trưa về trời nóng bức
Bố khom lưng dưới ánh nắng cháy da
Nhìn mồ hôi từng giọt đổ chan hòa
Chị muốn uống cho tròn men mật ngọt

Rồi những buổi chiều mưa như ủ dột
Bố nép mình dưới hàng điệp bên trường
Mắt ngó quanh tìm dáng các con thương
Mà quần áo ướt ngoi vì mưa dột

Hai chị em tung mình trong cơn nước
Bố vuốt đầu : “có lạnh lắm không con?”
Chao ơi em, chị ấm cả trong hồn
Dù lúc đó mưa run run tái ngắt

Có những đêm chị em mình an giấc
Bố một mình hiu quạnh giữa canh khuya
Ngước nhìn lên di ảnh mạ đằng kia
Mà nước mắt chị nghe chừng mằn mặn

Ngày hai buổi bố đi về thầm lặng
Không đua chen, áo bố đã vai sờn
Nên chị khuyên em cố học cho tròn
Để bố được vui lòng trong tuổi xế

                                         
                                          ĐỖ MỸ LOAN
                                        (lá me Sư Phạm)


(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 182, ra ngày 1-8-1972)




Nguồn : https://tuoihoandmore.blogspot.com