Thứ Bảy, 30 tháng 7, 2016

MỘT NGÀY Ý NGHĨA - Thế Vũ



Phùng là một học sinh gương mẫu : trong lớp, cậu luôn được thầy khen, bạn mến. Về nhà, cậu nghe lời cha mẹ, hòa thuận với anh chị em. Cậu vui vẻ với mọi người, kính trọng người trên và hòa đồng với kẻ dưới. Thật là một cậu bé dễ thương. Nhưng, ngoài những lúc học hành ra, Phùng cảm thấy thì giờ thật trống trải, điều đó làm cậu thoáng buồn và nghĩ rằng dường như mình còn thiếu một cái gì đó trong đời sống.

Cường là bạn thân của Phùng. Cậu học không giỏi bằng Phùng nhưng cũng ở hạng khá và được lòng cảm mến của mọi người. Trái với Phùng, Cường luôn yêu đời và vui vẻ. Thấy bạn buồn, Cường đoán ngay ra lý do. Cậu tự hứa sẽ đem nguồn vui đến cho bạn, do đó, cậu rủ Phùng cùng dự một chuyến đi xa với mình. Phùng hỏi đi đâu, Cường bí bật đáp:

- Ấy, cứ đi rồi sẽ biết! Bồ chỉ cần tin rằng tớ không dẫn bồ đi chơi vô bổ là đủ rồi!

Phùng xin phép ba má rồi đến sáng chúa nhật đã hẹn, lấy xe đạp cùng đi với Cường. Cường cũng chễm chệ trên con ngựa sắt, cậu mặc đồng phục Hướng đạo thật xinh và oai. Cường nói:

- Tớ đi trước, bồ theo sau nghe!

Cả hai đến đầu ngõ thì gặp ba cậu bé khác cùng trạc tuổi cũng mặc đồng phục Hướng đạo đứng đợi. Một cậu lên tiếng gọi:

- Cường, tụi tao đợi mày đây nè.

Cường dừng xe, giới thiệu với Phùng:

- Đây là ba đứa bạn của tớ trong hội Hướng đạo, Hôm nay, bọn tớ đi lên một trại tạm cư gần đây để công tác. Bồ chịu hợp tác với bọn tớ chứ?

Một trong ba cậu bé kia giơ tay chào Phùng theo kiểu Hướng đạo và nói:

- Chào bồ! Tớ là Long, hai thằng này là Vũ ốm và Hùng phệ. Chắc bồ là Phùng, một tay cừ khôi trong lớp thằng Cường như nó đã giới thiệu với bọn tớ?

Phùng bẽn lẽn xác nhận bằng vài lời khiêm nhượng. Cậu thấy phục mấy người bạn mới quá, chỉ trạc tuổi cậu mà xem ai cũng chững chạc, dạn dĩ và vui vẻ hết sức. Cường hối cả bọn:

- Thôi, mình lên đường  chứ. Trễ rồi đó!

Đoạn, Cường nhấn bì đan cho xe vọt đi. Long đạp nối đuôi. Phùng đi theo và cuối cùng là Vũ và Hùng chở nhau. Mấy cậu bé đi về hướng ngoại ô và chừng hơn tiếng sau thì đến địa điểm. Phùng thấy tấm bảng gỗ có kẻ hàng chữ : “Trại tạm cư đồng bào chiến nạn” và anh lính gác ngoài cổng thì tưởng thế nào cũng bị xét hỏi. Chẳng dè cậu chỉ thấy Cường cười với anh lính gác và nói:

- Chào anh, cho tụi em vô nghe anh!

Anh lính gác đáp lại bằng cái gật đầu và một nụ cười rồi hạ sợi dây chắn ngang đường đi xuống. Bốn chiếc xe đạp lướt qua. Hùng ngoái lại nói:

- Trưa nay có gì cho tụi em ăn chung với không anh?

- Có xị đế, nếu mấy em uống được!

Mấy cậu bé cùng cười vang.

Khóa xe cẩn thận, Cường cùng các bạn dẫn Phùng đi một vòng trại tạm cư xem cho biết. Đi được một chút thì cả bọn gặp một đoàn thể từ thiện đang phân phát phẩm vật cứu trợ cho đồng bào. Cường chạy lại tìm người trưởng đoàn hỏi có cần các cậu tiếp tay không, người nọ vui vẻ nhận lời ngay. Thế là mấy cậu bé xông vào việc, phụ với người lớn. Xong xuôi thì mồ hôi cũng ướt đẫm, người trưởng đoàn đưa nước ra mời. Chẳng khách sáo, cả bọn chuyền nhau uống no nê. Có chiếc xe nước chạy tới đổ nước cho đồng bào, họ chen lấn giành giựt nhau làm bác tài xế bực mình quát tháo ầm lên. Cường và các bạn chạy tới can thiệp liền. Cậu bé đu người lên xe, đỡ với bác tài xế cái vòi nước, miệng la lớn:

- Từ từ đi bà con, rồi ai cũng có phần mà…

Phùng theo Hùng, Vũ, Long giúp mấy em nhỏ hoặc các bác già cả hứng nước. Nước văng tung tóe làm cả bốn ướt hết nhưng cậu nào cũng cười vui vẻ cả. Riêng Phùng, cậu cảm thấy vui hơn bao giờ hết, và lúc này, cậu mới khám phá ra lý do tại sao Cường luôn vui vẻ, yêu đời, chứ không như mình, buồn chán vì cảm thấy thì giờ trống trải quá.

Làm vài công tác nữa thì đến trưa, Long lấy trong sắc tay ra gói cơm nắm. Cường rút dao cắt chia mỗi cậu một phần. Long phân phát muối mè và dưa leo. Năm cậu bé nhồm nhoàm ăn dưới một tàn cây. Cường hô hào các bạn chung tiền mua nước đá lạnh uống cho đã. Có một nhóm Hướng đạo khác đi ngang, Cường rủ cùng nhập bọn. Ăn uống xong xuôi, cả bọn quây quần lại ca hát cho qua buổi trưa nóng nực để còn làm những công tác khác vào buổi chiều.

Phùng không thuộc bài hát nên chỉ biết vỗ tay và là la lá theo, thế mà cũng mỏi miệng và rát cả tay. Đưa mắt nhìn bạn bè thì mấy cậu kia chẳng mệt chút nào, có lẽ đã sinh hoạt quen rồi. Thấy Phùng không mặc đồng phục, một cậu tiến tới bên Phùng hỏi:

- Chắc bồ không có trong Hướng đạo?

Phùng gật đầu:

- Chưa chứ không phải không đâu!

- Sao thế?

- Vì sau hôm nay, về nhà, tớ sẽ xin ba má cho vào Hướng đạo như mấy bồ.

Cậu bé kia chợt ngưng vỗ tay, nói lớn để cắt đứt những tiếng hát.

- Nè, mấy bồ nghe đây, tớ vừa được bồ Phùng cho biết bồ ấy sẽ xin vào Hướng đạo với tụi mình đó!

Tức thì, một tràng pháo tay vang lên kèm theo những tiếng “hoan hô người bạn mới”.

Phùng nhìn Cường. Cậu thấy hôm nay thật là một ngày có ý nghĩa.


THẾ VŨ     


(Trích từ tạp chí Tuổi Hoa số 221, ra ngày 1-4-1974)


Nguồn : https://tuoihoandmore.blogspot.com

Thứ Sáu, 29 tháng 7, 2016

CHƯƠNG VIII_MẬT LỆNH U ĐỎ




CHƯƠNG VIII

U ĐỎ XUẤT HIỆN


Tuấn Khờ, Mai Nhè, Hương Tẹt, Phát Lém, Minh Lùn nắm tay nhau đi giữa trời xuân sáng ngời. Tất cả đều mặc áo mới, riêng Mai Nhè đã xinh lại càng xinh thêm với chiếc áo dài màu xanh da trời dìu dịu. Chiều nay mồng một Tết, cả năm được ông bà Na mời đến nhà ăn cơm với Phương, người bạn lưng gù xấu xí mà chúng vừa góp công giải thoát khỏi bọn cướp vào mấy ngày cuối năm vừa rồi. Năm người quẹo vào một con đường nhỏ, con đường thật êm đềm bởi hai hàng cây cao có tàn lá xanh nhả bóng mát xuống đầu các người đi đường. Đến trước một ngôi nhà khang trang, năm người dừng lại. Mai Nhè lanh lẹn tiến tới bấm chuông. Bà Na đón tiếp năm người niềm nở. Trông bà, biết ngay là bà vừa trải qua một cơn xúc động mạnh nhưng cơn xúc động đã đi qua rồi vì vẻ vui tươi hạnh phúc hiện rõ trong cặp mắt của bà. Bà Na nói lớn vui vẻ :

- Năm mới chào các cháu !

Mai Nhè nhanh nhẩu :

- Chúng cháu đến chúc Tết hai bác năm nay làm ăn thịnh vượng ...

Ba Na cười :

- Cháu ngoan quá ! Cám ơn các cháu ! Mời các cháu vào !

Nhưng, khi đứng trước cây mai to lớn hoa vàng rực đang dựng ở giữa nhà, cả năm đều chung một thắc mắc ; ngó nhau mà không ai giải đáp nổi. Phương đâu rồi ? Tại sao Phương lại không ra tiếp chúng ? Hay Phương bịnh ?

Tuy vậy, cả năm không đủ thì giờ suy nghĩ, bị ông bà Na dẫn ngay đến bàn, nơi để quà lì xì của chúng. Ông bà Na đặc biệt lì xì Mai Nhè một cái đồng hồ đeo tay tuyệt đẹp, còn đám con trai, ông bà Na lì xì mỗi người một cái đèn bấm. Ông bà Na mời cả năm người ăn mứt bánh. Chúng để ý xem có thấy Phương xuất hiện không, nhưng vô ích, Phương vẫn trốn ở nơi nào chưa lên tiếng. Mai Nhè ngó dáo dác chung quanh. Dường như biết thắc mắc của Mai Nhè, bà Na cười :

- Các cháu đã dự xong phần đầu cuộc đón tiếp các cháu hôm nay. Bây giờ các cháu sang phần thứ hai. Các cháu hãy gõ cửa phòng kia.

Bà Na chỉ cánh cửa một gian phòng hiện ra trước mắt mọi người. Ông Na lấy một điếu thuốc hút mỉm cười bí mật.

Mai Nhè gõ cửa.

Một giọng nói phát ra :

- Các bạn cứ tự tiện mở cửa vào.

Người con gái khẽ xoay nhẹ... và...

Cả năm người đều cùng một ý nghĩ :

- Thật không có thể ngờ được !

Giữa gian phòng có một cái bàn trên để đầy đồ ăn, bánh chưng ngày tết. Một người ngồi cạnh bàn ngó ra. Cạnh đó, năm cái ghế đang chờ đợi.

Trên vách tường treo một tấm màn có một chữ U đỏ chói. Đúng rồi ! Người đó là U Đỏ rồi ! U Đỏ khẽ giơ tay ra dấu mời mọi người ngồi vào bàn.

Nhưng cả năm người bất động, ngơ ngác...

U Đỏ là Phương ! Phương là U Đỏ ! Bây giờ U Đỏ xuất hiện hết sức huy hoàng !

Không người nào dám ngó ngay mặt U Đỏ cả.

Cả năm người đều có vẻ mắc cỡ vì đã không chịu suy xét gì hết. Nào là, tất cả các giấy của U Đỏ đều để trong sách, nếu không do Phương để vào thì còn ai nữa ?!

Nào là các giấy của U Đỏ chỉ xuất hiện sau khi Phương nghỉ học một hoặc hai ngày... vì Phương đã lợi dụng thời gian nghỉ học để đánh máy giấy U Đỏ... Trong các gia đình chúng, chỉ có gia đình Tuấn Khờ và Phương là có máy đánh chữ.

Tuấn Khờ nhớ lại trong cuộc đi chơi chung, Phương đã nói cho nó nghe về các tên sát nhân ở Biệt Thự Vui Vẻ và vài ngày sau là bọn nó nhận được lệnh mới của U Đỏ, thế mà nó có để ý gì đâu ? Ngoài ra, thôi đúng rồi : cả bọn nhớ ra rồi, tên đùa ba má Phương thường gọi Phương ở nhà là U, vì hồi nhỏ Phương thường chu miệng nói chữ U liên hồi.

Nhưng không để bọn Tuấn Khờ suy nghĩ tiếp, U Đỏ lên tiếng :

- U Đỏ mời các bạn ngồi ! Hôm nay U Đỏ hân hạnh được kết thân với các bạn và buổi tiệc hôm nay là thắt chặt tình huynh đệ bất diệt của chúng ta.

Ông bà Na sung sướng ngó đứa con yếu ớt xấu xí của mình đang vui đùa với bọn Tuấn Khờ.

*

Cả năm người ra về sau những giờ vui đẹp nhất đời.

Mai Nhè nói :

- Theo tôi, từ giờ trở đi, U Đỏ sẽ vẫn là người chỉ huy chúng ta. Các anh nghĩ sao?

Cả bốn con trai đều tán thành.

Mai Nhè mỉm cười :

- Không ngờ một người yếu đuối xấu xí gió thổi cũng có thể ngã lại là một ngọn lửa ngầm mạnh kinh hồn.

Minh Lùn thêm :

- Bọn mình đã rút tỉa được một bài học. Không nên xét đoán người qua bề ngoài.

Tới đây Phát Lém bỗng la lên :

- Hoan hô U Đỏ !

Cả bốn người còn lại la theo :

- Hoan hô U Đỏ !

- Hoan hô U Đỏ !

Cả năm người giật mình quay lại. Chú Ba Ho ngó chúng mỉm cười và la thêm một lần nữa :

- Hoan hô U Đỏ !
                                                                                             
                                                                                                                  
                                                                           
HOÀNG ĐĂNG CẤP       
Phỏng theo truyện DAS ROTE U
của Wilhem Matthiessen      
                                                                                 

CHƯƠNG VII_MẬT LỆNH U ĐỎ




CHƯƠNG VII

ĐỨA BÉ MẤT TÍCH


Sáng hôm sau, sáng thứ hai đầu tuần, trong giờ chơi Hương Tẹt và Tuấn Khờ thấy sốt ruột lạ. Chúng bồn chồn chờ đợi vào lớp để lấy thư của U Đỏ trong một cuốn tập hoặc cuốn sách của chúng. Chúng chờ đợi vì chúng tin tưởng sẽ nhận được lời ban khen của U Đỏ. Ngoài ra, chúng còn chờ nhận được lệnh mới khác nữa liên quan tới ba tên cướp.

Chuông vào lớp vừa ngân vang, chúng chạy như bay vào lớp học. Chúng run run lật từng trang giấy mà chả thấy gì hết. Chúng ngó nhau. Hay là U Đỏ để giấy trong các đứa khác ? Hay U Đỏ tự mình giải quyết ba tên cướp không cần đến bọn chúng ? Hai giờ cuối của buổi học dài làm sao !

Nhưng rồi, dù dài thời gian vẫn qua nhanh, vừa nghe tiếng chuông reo và lịnh của thầy cho về, Hương Tẹt và Tuấn Khờ phóng như bay ra đường...

- Tụi bây có thấy giấy của U Đỏ không ?

Vừa thấy Tuấn Khờ và Hương Tẹt, Minh Lùn đã hỏi ngay. Mai Nhè, Phát Lém cũng cùng chung tâm trạng… Rốt cuộc, mọi người đều tan hy vọng : hôm nay U Đỏ chả viết gì cho bọn chúng hết. Hay là U Đỏ chưa lấy thư bọn chúng gửi để trong hộp thư lưu trữ ?

Ngày hôm sau, mọi người cũng chả thấy giấy của U Đỏ. Mai Nhè lục cặp tứ tung, chả chỗ nào nó bỏ sót cả. Tuy vậy, nó cũng không thấy giấy của U Đỏ. Việc gì đã xảy ra cho U Đỏ ? Tại sao U Đỏ không viết gì cho bọn chúng vậy ? U Đỏ đến bưu điện nhận thư chưa ? Mai Nhè tính đến ty bưu điện hỏi nhưng nó bỏ ý định đó ngay vì… biết đâu người ta lại kêu lính bắt hết năm đứa thì nguy.

Lúc này trời đã bắt đầu vào xuân, hoa đã bắt đầu nở để tô điểm cho mùa xuân thêm đẹp. Chợ tết đã bắt đầu ; mứt bánh ngon lành tràn ngập các gian hàng. Trước sự rộn rịp chờ đón xuân, bọn Tuấn Khờ đã quên bẵng U Đỏ, chúng chỉ nghĩ đến tết và lo sắm sửa quần áo mới.

Chỉ còn vài ngày nữa là được nghỉ học ăn tết. Bọn Tuấn Khờ náo nức.

Hôm nay là buổi học cuối năm. Chuông đã reo từ lâu mà vẫn chưa thấy thầy vào. Đã hơn mười lăm phút qua rồi... Học trò lấy làm lạ. Hay là thầy bịnh.

Thình lình, thầy vào bất ngờ. Ô kìa ! Có cả ông hiệu trưởng theo nữa. Học trò xầm xì…

- Im lặng !

Thầy vừa la xong, học trò im lặng ngay. Không khí lớp học bỗng nhiên trở nên nặng nề vô cùng. Học trò lại càng cảm thấy khó thở hơn nữa khi thấy một người thứ ba đứng sau ông hiệu trưởng : đúng rồi, đúng là ông cò rồi, ông cò Tâm chứ còn ai nữa. Ông cò Tâm là người mà học trò sợ nhất đời.

Sự hiện diện bất ngờ của ông cò Tâm làm một số học trò xanh mặt. Có lẽ ông cò Tâm đã biết những hành động bậy của chúng nên đến đây bắt chúng, nào là phá làng xóm, nào là ăn cắp gà, nào là ăn cắp tiền cha mẹ... Đối với những người học trò này niềm vui xuân đột nhiên tan biến phũ phàng.

Ông cò Tâm, ông hiệu trưởng và thầy đứng nghiêm nghị ngó lần lượt từng học trò một. Tất cả học trò đều cảm thấy ớn lạnh xương sống. Nhất là những đứa có làm bậy, chúng đã bắt đầu nghe cái còng trong túi ông cò khua rổn rảng ghê hồn. Ông Cò đến đây bắt đứa nào đem về giam vào khám ? Tất cả học trò lo âu tự hỏi thầm như thế, đôi mắt chúng tròn xoe ngơ ngác trông thật đáng thương...

Thình lình, ông hiệu trưởng nói :

- Các con ! Lớp các con vừa xảy ra một tai nạn. Trưa hôm qua, người bạn các con là Phương đã bị mất tích. Ba má Phương có đến trường hỏi... Từ hôm qua đến nay, không có biết tin gì về Phương cả. Vì thế, thầy đã báo cảnh sát.

Trước tin bất ngờ đó, bọn học trò há hốc mồm chả biết nói gì hết.

Ông cò Tâm lên tiếng :

- Tôi xin tiếp lời ông hiệu trưởng hỏi các em vài điều. Trưa hôm qua ai về học cùng với em Phương ?

Một giây im lặng nặng nề... Hai bàn tay đưa lên :

- Con ! Con !

- Các em lên đây ! Các em tên gì ?

Không đợi học trò trả lời thầy đáp :

- Hai em đó tên Biên và Lệnh.

Ông cò Tâm lấy một cuốn sổ nhỏ ra biên hai tên đó vào rồi hỏi tiếp :

- Các em ở đâu ?

Biên và Lệnh nói lắp bắp chỗ ở của chúng.

Thầy nói :

- Thưa ông Cò ! Hai em này có đi chung với Phương một quãng đường.

Ông cò Tâm hỏi :

- Các em đi theo Phương đến đâu ?

- Bữa qua má Phương không đến đón Phương, con đi chung với Phương đến nhà con.

- Con cũng vậy.

- Từ đó, Phương đi một mình về nhà phải không ? Các em có thấy gì khả nghi không ? Các em có thấy người nào đi theo Phương không ?

Hai đứa lắc đầu :

- Không !

Ông cò Tâm gấp cuốn sổ tay lại. Ông lắc đầu :

- Chả có tia sáng gì hết !

Ông cò Tâm quay sang hỏi ông hiệu trưởng :

- Trong trường này, có học trò nào ở lớp khác ở cùng đường với em Phương không, thưa ông ?

- Tôi phải xem lại địa chỉ của chúng... Tôi không rõ...

- Ông xem dùm ngay đi ! May ra có em nào thấy Phương lúc đi về nhà...

Cả ba, ông cò Tâm, ông hiệu trưởng và thầy bước ra khỏi lớp. Sau giây phút kinh sợ, cả lớp bắt đầu rù rì to nhỏ bàn tán, sau to dần, to dần đến nỗi lớp học ồn ào như trong chợ. Chỉ có Hương Tẹt và Tuấn Khờ chả nói với nhau lời nào. Chúng có vẻ suy nghĩ dữ lắm. Một lúc sau, chúng ngó nhau. Tuấn Khờ nói nhỏ :

- Theo mày, mình có nên nói cho ông Cò biết không ?

- Biết cái gì ? À ! Vụ ba tên cướp mình theo dõi đó hả ?

- Ừ ! Chắc U Đỏ đã biết vụ này...

- Nhưng bọn mình có biết chắc ba tên đó bắt cóc Phương đâu ! Ngày nào, cũng có những tên tù được thả mà…

- Ờ ! Và bọn mình sẽ bị nhốt vào khám nếu bọn mình nói bọn mình có liên lạc với U Đỏ. Ai mà tin được khi mình nói : hôm chủ nhật, ba người vừa được thả đã bắt cóc Phương. Người ta sẽ hỏi tại sao mình biết được như thế và tại sao mình lại theo dõi bọn chúng ? Không ổn đâu, Hương Tẹt ơi ! Tao lo mấy đứa kia nói ra thì nguy lắm...

Hương Tẹt và Tuấn Khờ lo âu ra mặt.

Nhưng, không có ai nói gì cả. Giờ ra về, mọi người nhìn nhau. Mai Nhè nói :

- Tôi có linh tính là Phương bị ba tên đó bắt cóc...

Phát Lém tiếp :

- Tụi bây có nhớ bức thư đó không ? Tao nghi lắm. Chiếc xe hơi đó có lẽ dùng để chở Phương đem giam vào chỗ bí mật để đem sang Lào.

Minh Lùn la lên :

- Đem sang Lào làm gì ? Đời nay đâu còn vụ bắt cóc con nít đem sang Tàu bán nữa.

Mai Nhè tiếp :

- Hay là… hay là… Có lẽ ba tên đó giết Phương để trả thù ba Phương đã xử án bọn chúng.

Những lời nói của Mai Nhè làm cả bọn giật nẩy minh. Đúng rồi ! Mai Nhè nói rất có lý, bí mật vụ này là chỗ đó. Hay chúng đã làm ?

Tuấn Khờ lên tiếng :

- Theo tao nghĩ thì không đúng đâu, không có lý nào U Đỏ quên điều đó ; nếu có gì U Đỏ đã bảo mình canh chừng Phương rồi.

- Có lẽ ngày mai mình sẽ nhận được lệnh của U Đỏ...

Tất cả đều nghĩ đến tờ giấy của U Đỏ. Hy vọng nhận được lệnh của U Đỏ làm cả bọn hơi yên lòng. Nhất định U Đỏ ra sẽ ra lịnh đồng thời chỉ dẫn bọn chúng đi tìm tông tích Phương, sẽ chỉ dẫn vào sào huyệt bọn bắt cóc Phương. Những người do thám của U Đỏ sẽ đem lại hạnh phúc an vui cho gia đình ông Na.

Nhưng, cả bọn chả thấy giấy của U Đỏ đâu hết...

U Đỏ bỗng nhiên bị mất tích lạ kỳ. Bọn Tuấn Khờ hết sức lo âu. Không người đầu đàn, chúng chả biết làm gì hết. Chúng cố dò xét nhưng vẫn chả thấy gì mới lạ cả. Rồi có Hương Tẹt là biết được một chút... nhờ ba nó. Khi biết được điều này, Hương Tẹt chạy nhanh đến gặp cả bốn đứa. Nó nói to :

- Ba tên cướp mình theo dõi đã bị bắt lại rồi !

- Sao mày biết vậy ?

- Ba tao nói ! Cả ba đã bị bắt hồi 9 giờ sáng nay.

Đúng là bọn đã dọa giết ba Phương.

- Làm thế nào cảnh sát biết được chỗ ở của bọn chúng vậy ?

- Mày ngu quá ! U Đỏ cho cảnh sát biết chỗ chớ còn ai nữa, rõ ràng quá mà.

- Ba mày nói vậy hả ?

- Nhưng ba tao nói là nếu không có chứng cớ gì rõ ràng, ba tên đó sẽ được thả nội ngày mai.

Phát Lém nghiến răng :

- Nếu tao là ông cò, tao sẽ giam chúng vào ngục đến khi nào chúng nhận tội.

- Còn tao, tao sẽ cắt lỗ tai, thẻo mũi chúng...

Tuấn Khờ nói hết sức dữ tợn.

- Tại sao các anh lại nói lẩm cẩm chả ra đâu vào đâu hết vậy ? Tại sao chúng mình không thử hành động xem ?

Phát Lém than thở :

- Phải chi U Đỏ viết cho bọn mình...

Mai Nhè la lên, giọng chắc nịch :

- Bọn mình tự làm U Đỏ không được sao ? Bọn mình phải tìm cho ra tung tích của Phương với bất cứ giá nào.

Từ trước đến nay, chỉ có lần này năm người lo lắng và thương Phương một cách thật sự. Chúng không còn gọi tàn nhẫn Phương Gù nữa mà chỉ gọi một tiếng Phương hết sức thân thiết, mỗi đứa đều mang nặng mặc cảm hối hận. Chúng đã không cho Phương chơi với chúng lần nào hết. Có bao giờ chúng đã nói với Phương một lời êm ái ? Chả bao giờ cả, chỉ toàn những lời châm chọc móc họng làm nhục Phương mà thôi. Bọn Tuấn Khờ cảm thấy hối hận một cách thật tình vì đã đối xử xấu với Phương từ trước đến nay. Bây giờ nếu tìm được Phương, chúng sẽ cho Phương nhập bọn chơi với bọn chúng. Nếu bữa nào má Phương bận không đón Phương được, cả bọn sẽ hộ tống đưa Phương về tận nhà. Nhưng đã trễ rồi, đã trễ quá rồi !

Năm đứa đi lang thang trên đường. Chúng chả để ý gì đến không khí mùa xuân đang bắt đầu tràn ngập trên các nẻo đường.

Chúng tiến đến nhà mụ Chín, ngôi nhà ba tên cướp đến trú ngụ. Không thấy gì cả, chỉ có cửa sổ mở he hé trên cao.

Tuấn Khờ nói :

- Ngày mai mình bắt đầu nghỉ Tết rồi. Tụi bây nghĩ thế nào ? Mình có canh ngôi nhà này nữa không ?

Hương Tẹt quay qua Mai Nhè :

- Mai nghĩ sao ?

- Theo tôi phải canh chừng. Có lẽ chiều nay cảnh sát sẽ thả ba tên đó và nhất định chúng sẽ trở về đây. Tụi mình chia hai, ba người ở lại đây canh, còn hai người sẽ đến bưu điện xem bức thư mình gửi cho U Đỏ ra sao. Mình phải biết U Đỏ đã nhận thư hay chưa ?

Phát Lém la lên :

- Mai ! Mày làm như mày điều khiển bọn tao vậy ? Bộ mày làm xếp hả ?

Đứa con gái nghiêng đầu :

- Phải, tôi điều khiển đó. Vì các anh chả biết suy tính gì hết. Chỉ có tôi biết tính mà thôi. Này ! Anh Hương, anh to nhất và lại có viết báo nữa, anh cùng anh tôi đi đến bưu điện... Còn hai anh Phát và Minh ở lại với tôi canh ngôi nhà này. Nào ! Các anh đi ngay đi ! Nếu các anh ai có ý gì hay thì tôi sẽ giao quyền điều khiển lại cho.
Phải đi qua nhà ga xe lửa và xuyên qua một phần thành phố mới đến ty bưu điện. Càng đến gần ty bưu điện, Hương Tẹt và Tuấn Khờ càng như muốn đi chậm lại. Chúng không dám thú nhận với các bạn nỗi sợ hãi của chúng, chúng đã sợ… sợ thật sự. Nỗi lo sợ càng tăng thêm khi chúng bước vào cổng ty bưu điện. Nhưng chúng đã lấy lại can đảm khi đọc thấy hàng chữ trên một tấm bảng treo trước cửa.
"Mở cửa lúc 15 giờ"

Chúng còn tới nửa giờ nữa để lo âu. Chúng tưởng tượng… Chúng đến trước nhân viên ty bưu điện và hỏi :

- Thưa ông ! Bức thư gởi cho U Đỏ còn đó không ?

Nhân viên ty bưu điện ngó chúng dữ tợn, rồi nhấc ngay điện thoại lên quay số và nói to :

- Thưa ông Cò ! Ông hãy dẫn cảnh sát đến ngay...

Rồi... rồi... Chúng không dám nghĩ đến nữa.

Trong khi chờ đến biến cố buồn thảm sắp xảy ra, Hương Tẹt và Tuấn Khờ đứng ở cổng ty bưu điện ngó ra đường. Đối với chúng, những ngày nghỉ Tết đã hết hấp dẫn chờ đợi rồi.

Thình lình Hương Tẹt la lên hoảng hốt và mặt mày bỗng xanh lè xanh lét. Một người vừa đập vào vai ? Ai vậy ? Nhưng, nó lấy lại bình tĩnh ngay, nó thở ra.

- Trời ! Chú Ba Ho ! Chú làm cháu hết hồn.

- Sao lại hết hồn ? Chú thấy cháu đang có vẻ như một con mèo vừa nghe sấm nổ. Các cháu làm gì ở đây ?

Hương Tẹt ngó Tuấn Khờ. Tuấn Khờ khẽ gật đầu.

Hương Tẹt nói :

- Thưa chú ! Chú có rảnh không ? Cháu chỉ xin chú nửa giờ thôi. Cháu sẽ kể cho chú nghe một câu chuyện hết sức quan trọng.

- Được ! Cháu cứ kể đi...

Chú Ba Ho nói thêm :

- Chú cháu mình đâu có gì phải giấu nhau, phải không cháu ?

Hương Tẹt gật đầu, nói liến thoắng :

- Thưa chú ngày nghỉ học vừa rồi cũng liên quan vào chuyện cháu kể chú nghe...

Chú Ba Ho hỏi :

- Ngày lễ kỷ niệm ngày thành lập trường đó hả ?

- Dạ ! Thưa chú phải !

Lần này, chú Ba Ho không cười nữa. Chú đã biết Hương Tẹt sắp thuật cho chú nghe một chuyện hết sức quan trọng. Chú hỏi Hương Tẹt :

- Các cháu đến bưu điện này làm chi vậy ? Các cháu cho chú biết ngay đừng giấu giếm gì hết.

Tuấn Khờ nói :

- Chú sẽ không hiểu gì hết nếu chú không nghe từ đầu. Chúng cháu muốn đến đây hỏi bức thư chúng cháu gởi cho U Đỏ còn không ? Vì chúng cháu không hiểu U Đỏ có đến lấy thư chưa ?

- Cái gì vậy ? U Đỏ là gì ?

Chú Ba Ho ngạc nhiên la lên. Nhưng khi nhìn lâu vào mặt Hương Tẹt và Tuấn Khờ, chú biết cả hai không nói dối ; vẻ lo âu tràn ngập trong mắt chúng.

- Để chú bỏ một bức thư gởi cho bạn chú đã, rồi chú cháu mình vào tiệm nước kia uống nước nói chuyện nghe ! Các cháu cứ nói cho chú biết đừng sợ gì hết.

Vài phút sau, cả ba người vào ngồi ở trong tiệm nước.

- Hương nói đi ! Chú cũng như các cháu vậy, đừng ngại. U Đỏ là chuyện gì vậy ? Ai là U Đỏ ? Hiện giờ U Đỏ ra sao ?

- Nếu cháu biết được thì đâu có gì mà lo nữa. Tụi cháu viết cho U Đỏ một bức thư gởi ở hộp thư lưu trữ hôm chúa nhựt. Từ đó đến nay, tụi cháu chả được tin gì của U Đỏ cả. Vì thế cháu đến đây hỏi xem U Đỏ có nhận thư không ? Tụi cháu lo cho Phương quá, con bác Na bị mất tích.

- Vụ Phương có liên quan gì với U Đỏ ?

- Thưa chú ! Phương và U Đỏ… !

Và Hương Tẹt đã thuật cho chú Ba Ho nghe lại tất cả từ đầu đến cuối chuyện chúng liên quan đến U Đỏ. Thỉnh thoảng, chú Ba Ho hỏi một câu, chú có vẻ ngạc nhiên dữ. Thỉnh thoảng chú cười to lên và nâng ly nước uống khi nghe Hương Tẹt thuật lại chuyện lão già Lãm sửa giày. Rồi đến chuyện ngày nghỉ học, vì chú Ba đã biết một phần chuyện này, chú càng cười dữ. Trong lúc chú đang cười, Hương Tẹt lấy một cái bánh sữa bỏ vào mồm. Phần Tuấn Khờ chỉ ngồi nghe không làm gì nên đã ăn tới cái bánh thứ tư.

- Rồi sao nữa ?

Nghe Chú Ba Ho hỏi, Hương Tẹt lại thuật tiếp. Nó thuật lại biến chuyển cuối cùng xảy ra, từ chuyện theo dõi ba tên cướp, đến bức thư gởi cho U Đỏ, rồi đến vụ Phương bị mất tích.

Chờ Hương Tẹt thuật xong chú Ba Ho gọi trả tiền nước bánh và nói nhanh :

- Theo chú, bức thư đó còn ở hộp thư lưu trữ vì U Đỏ… à chú chưa muốn nói gì nhiều...

Ở quầy ty bưu điện, chú Ba Ho đưa một tờ giấy cho nhân viên, trên tờ giấy đó có ghi chữ U Đỏ :

- Thưa ông ! Lấy cho tôi bức thư gởi cho người này.

Nhân viên bưu điện có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy một tên hết sức lạ kỳ. Tuy vậy, ông ta cũng chả nói gì hết, ông ta lẳng lặng lục trong chồng thư lấy ra bức thư của bọn Tuấn Khờ gởi cho U Đỏ đưa cho chú Ba Ho.

- Cảm ơn ông !

Chú Ba Ho cầm lấy bức thư đi nhanh ra cửa. Hương Tẹt và Tuấn Khờ lẽo đẽo theo sau. Chú Ba Ho xé thư ra xem. Chú đọc bức thư của bọn Tuấn Khờ gởi cho U Đỏ trước. Vừa đọc chú vừa cười. Nhưng đến khi đọc bức thư kia thì chú không cười nữa. Chú có vẻ suy nghĩ. Cuối cùng, chú nói :

- Thôi đi các cháu ! Tới lúc chú cháu mình hành động đây ! Nhưng trước tiên, phải bắt tên Toe trong thư này đã.

Chú Ba Ho dẫn Hương Tẹt và Tuấn Khờ đến chỗ có điện thoại công cộng. Cả hai đều nghe chú Ba Ho nói :

- Cho tôi gặp ông Cò Tâm ! Cám ơn...

Chờ một lúc... Chú Ba Ho nói tiếp :

- Dạ ! Phải, thưa ông Cò : tôi là… của tờ Trăng Vàng. Xin ông ghi rõ : Toe, số... đường... Tôi xin báo ông biết là ba người ông vừa bắt có gửi một bức thư cho tên đó... Xin ông chờ tôi. Tôi đọc cho ông nghe bức thư đó… Tôi đã chép được hết.

Chú Ba Ho đọc chầm chậm bức thư rõ ràng từng tiếng một. Chắc chắn phía đầu dây bên kia, ông cò Tâm đang chép lại.

Khi đọc xong, Chú Ba Ho nói thêm :

- Xin ông Cò để ý vụ này dường như có liên quan đến vụ bé Phương !

Dường như ông Cò Tâm có nói gì, chú Ba Ho gật đầu.

- Dạ ! Đúng lắm ! Thưa ông Cò !

Trong lúc đó bộ ba Mai Nhè, Minh Lùn và Phát Lém đang đứng trước nhà mụ Chín. Chúng cảm thấy hết sức nguy hiểm khi phải ở đây mãi vì thế nào chúng cũng sẽ bị để ý. Chúng ngó dáo dác mọi người. Tại sao Hương Tẹt và Tuấn Khờ đi lâu quá ? Có chuyện gì xảy ra ? Chúng cần gặp lại cả hai để nói một chuyện quan trọng. Thình lình, chúng thấy một người từ xa đi đến... Phía sau người ấy có hai người theo.

Minh Lùn thấy trước tiên :

- Có lẽ U Đỏ rồi !

Nhất định Tuấn Khờ và Hương Tẹt đã gặp U Đỏ ở trong ty bưu điện và dẫn lại đây.

Bộ ba Mai Nhè, Minh Lùn, Phát Lém đứng lặng người vì chúng quá sợ và kính trọng U Đỏ. Nhưng...

- Chào các cháu l Chú đã biết chuyện của các cháu... Chú giúp các cháu đây.

Buồn quá, không phải là U Đỏ mà chỉ là chú Ba Ho, người đã tạo ra ngày nghỉ học tức cười. Nhưng, có thể chú Ba Ho và U Đỏ chỉ là một ? Làm sao biết được ?

Cuối cùng Mai Nhè nói :

- Thưa chú Ba Ho ! Nếu chú là U Đỏ, cháu xin kể cho chú nghe một chuyện hết sức quan trọng. Cách đây một giờ, có một người vào cổng trại mộc cạnh Biệt Thự Vui Vẻ. Người ấy vào đó cách đây khoảng vài phút thôi.

Chú Ba Ho la lên :

- Cháu có chắc thấy vậy không ?

- Chắc chắn !

Hương Tẹt xen vào :

- Nhưng ba tên cướp vẫn còn bị giam... chưa được thả.

Chú Ba Ho nói quả quyết :

- Nếu thế thì đúng là tên Toe rồi. U Đỏ chưa đến kịp. Các cháu có theo dõi tên đó không ?

Mai Nhè trả lời :

- Chúng cháu có theo đến ngã tư... Tới đó, tên ấy quẹo vào một ngõ hẻm rồi mất hút.

- Như thế hy vọng cảnh sát sẽ tìm ra. Nhưng các cháu có vào Biệt Thự Vui Vẻ dò xét chưa ?

Minh Lùn trả lời :

- Chúng cháu đã định vào đó nhưng sợ ba tên cướp trở về bất ngờ.

- Các cháu đã hành động đúng. Chú vừa báo cho cảnh sát biết có tên Toe dính vào vụ này. Nếu các cháu vào đó lỡ tên ấy bắt gặp thì hỏng cả… Nào ! Chúng ta đi. Hy vọng chúng ta sẽ tìm được chút ánh sáng trong vụ này...

Chú Ba Ho và bọn Tuấn Khờ tiến bước về phía Biệt Thự Vui Vẻ. Thình lình một chiếc xe hơi chạy vun vút qua mặt các chú cháu rồi ngừng ở cách Biệt Thự Vui Vẻ vài chục thước. Một người trên xe bước xuống.

- Các cháu trốn nhanh, coi chừng tên đó thấy.

Chú Ba Ho nói nhanh. Nhưng khi chú quay lại sau thì cả năm đứa cháu đã biến mất từ lúc nào.

Chú Ba Ho cười thầm :

- Tụi nó còn nhanh hơn mình nữa.

Chú Ba Ho làm bộ đi chầm chậm có vẻ như người đang dạo mát. Người lạ vừa xuống xe ngó dáo dác rồi đi thẳng.

Chú Ba Ho đi nhanh vượt qua mặt người đó. Chú cố gắng hết sức bình tĩnh để người lạ khỏi nghi ngờ đang bị chú theo dõi.

Người lạ đi hết sức vội vã.

Trời đang dần tối... Chú Ba Ho băng qua đường rồi quay trở lại.

Người lạ vẫn bình tĩnh không có vẻ nghi ngờ gì hết. Năm cặp mắt vẫn mở tròn xoe nhìn theo người lạ. Vừa thấy chú Ba Ho, Minh Lùn la lên :

- Chú Ba ! Người ấy quay trở lại kìa ! Ô kìa ! Người ấy đã vào cổng trại mộc cạnh Biệt Thự Vui Vẻ.

Chú Ba Ho đã hiểu tất cả : người lạ ấy, đúng là tên Toe. Nhất định tên ấy khi vừa đến nhà thì thấy cảnh sát đang khám nhà, hắn ta bèn quay ngay trở lại đây.

Minh Lùn nói thêm :

- Chắc nó vào trốn trong Biệt Thự Vui Vẻ.

Nhưng chú Ba Ho đã biết rõ. Chú nghiêm giọng nói nhanh :

- Minh chạy nhanh đến ty cảnh sát xin ông Cò Tâm phái cảnh sát đến Biệt Thự Vui Vẻ gấp… Mau lên ! Mau lên !

Không chờ chú Ba Ho nói tới hai lần, Minh Lùn phóng tới nhanh như thỏ.

Chú Ba Ho cũng chạy theo nhanh như tên bắn tới trước Biệt Thự Vui Vẻ. Bốn đứa kia đâu ? Chú Ba Ho vừa quay lại. Mai Nhè theo sát ở lưng chú… Ba người kia cũng chạy vừa tới.

- Các cháu có can đảm không ?

Tuấn Khờ trả lời có vẻ giận :

- Chú không tin tụi cháu à ? Chú thử tụi cháu xem...

- Tốt ! Chú cháu mình vào Biệt Thự Vui Vẻ đi. Tên ấy nhất định đang ở trong đó. Còn Mai ở đây chờ cảnh sát. Cháu nhớ nói chú và Tuấn, Hương, Phát đã vào Biệt Thự Vui Vẻ rồi.

Người con gái ở lại một mình. Nó lo âu ngó dáo dác chung quanh. Thời gian trôi nhanh, các biến cố xảy đến dồn dập làm Mai Nhè quýnh lên.

Nó chả biết xét đoán ra sao cả. Kìa ! Minh Lùn đang về tới, theo sau một lô cảnh sát võ trang đàng hoàng.

- Chuyện gì thế ?

Các câu hỏi dồn dập làm Mai Nhè không kịp trả lời. Nó nói lắp bắp :

- Có một người khả nghi đang ở trong Biệt Thụ Vui Vẻ.

Ông Cò Tâm hỏi :

- Ai đó ?

- Có lẽ tên Toe.

- Ai bảo các cháu báo cảnh sát ?

- Chú Ba !

Mai Nhè lấy lại bình tĩnh, nó nói thêm :

- Chú Ba và các người U Đỏ đã vào Biệt Thự Vui Vẻ bởi lỗ tường trong trại mộc cạnh bên.

Ông Cò Tâm ra lệnh cho nhân viên :

- Chúng ta vào đi ! Anh Tư mở khóa đi.

Chiếc chìa khóa khá to quay mấy vòng trong ổ khóa nhưng cửa vẫn không mở được.

Thấy vậy, Minh Lùn nói :

- Các thầy có thể vào bằng lỗ tường...

Nhưng cánh cửa mở ra bất ngờ... để lộ một khoảng tối om. Một luồng ánh sáng chiếu ngay vào.

Ông Cò Tâm la to :

- Giơ tay lên !

Trên tay ông Cò khẩu súng sáu chĩa thẳng vào một bóng đen. Nhưng ông Cò hạ ngay súng xuống, vì bóng đen đó chính là chú Ba Ho. Vừa thấy ông cò Tâm, chú Ba Ho giơ một ngón tay trỏ lên miệng nói nhỏ :

- Ông nói nho nhỏ... Các em đang canh ở cầu thang.

- Tại sao ông nói nhỏ quá vậy ? Có gì lạ không ?

Chú Ba Ho nói :

- Thưa ông Cò ! Chúng ta đến hơi trễ. Tên Toe đang ở tầng lầu trên... Nhất định Phương đang bị giam trên đó. Chắc ông nhớ bức thư ba tên kia gởi cho nó. Ba tên kia đã dặn nó đem xe đến đây đem Phương đi xa...

- Ông có chắc chắn không...

- Chắc chứ ! Vì thế tôi mới xin ông nói nhỏ. Chờ nó xuống mình bắt... Kẻo nó hay thì nguy hiểm cho sinh mạng của Phương.

Ông cò Tâm ra dấu cho tất cả cảnh sát vào trong Biệt Thự Vui Vẻ. Ngoài đường chỉ còn Mai Nhè và Minh Lùn.

Mọi người cầm súng chờ đợi... Có tiếng động nhẹ ở cầu thang. Tuấn Khờ, Phát Lém, Hương Tẹt từ trong chạy ra nhẹ như mèo. Chúng nói nhỏ với chú Ba Ho :

- Nó đang xuống chú Ba ơi !

Chú Ba Ho nói nhỏ :

- Các cháu bình tĩnh... Có cảnh sát rồi...

Thình lình, một người cảnh sát sặc lên một tiếng. Tiếng động ở cầu thang im hẳn. Im lặng trở về hoàn toàn trong Biệt Thự Vui Vẻ. Ông cò Tâm ngó chú Ba Ho. Chú Ba Ho nắm tay Tuấn Khờ. Hương Tẹt, Phát Lém nắm tay chú. Bọn Tuấn Khờ run thực sự vì lần đầu tiên chúng chạm trán một tên cướp đích thực. Ngoài kia Minh Lùn và Mai Nhè ngó vào biết sắp có chuyện xảy ra, chúng chạy nhanh núp vào một gốc cây gần đó.

- Tôi biết các người đã bao vây tôi... Nhưng nếu các người có hành động gì trái ý tôi sẽ giết đứa bé này ngay... Tôi sẽ giết ngay !

Tiếng nói ghê rợn bỗng nhiên vang lên giữa bóng tối âm u. Một luồng ánh sáng chiếu nhanh về phía vừa phát xuất ra tiếng nói. Mọi người sững sờ. Tên cướp một tay đang nắm chặt Phương đẩy Phương ra phía trước, một tay cầm một con dao nhọn hoắt, lóng lánh trong luồng ánh sáng, dí vào cổ Phương. Phương như người mất hồn ngó mọi người. Mắt nó bỗng có vẻ sáng lên khi chạm vào các cặp mắt của bọn Tuấn Khờ. Trông Phương đáng thương làm sao. Bọn Tuấn Khờ ngó kỹ... Miệng Phương bị nhét vào một miếng giẻ chặt cứng. Tên cướp ngó mọi người mắt nó long lên sòng sọc :

- Tôi lập lại... Nếu bất cứ người nào tiến tới, tôi sẽ đâm chết đứa bé này ngay !

Mọi người nghiến răng... cảm thấy bất lực trước cảnh quá phũ phàng. Bắn ! Bắn sao được, tên cướp đã dùng Phương làm bia đỡ đạn. Tiến tới, thì không kịp, tên cướp sẽ có đủ thì giờ đâm lưỡi dao nhọn vào cổ Phương.

Tên cướp nói thêm :

- Mọi người lùi lại...

Tên cướp đẩy Phương tới... Mọi người lùi dần, lùi dần ra tới đường cái.

Mai Nhè hốt hoảng :

- Kìa ! Anh Minh Lùn !

Minh Lùn cũng đã thấy... Ông Cò Tâm, chú Ba Ho, mấy người cảnh sát, bọn Tuấn Khờ đều thất thủ trước một tên cướp đầy mưu mẹo. Mai Nhè ôm mặt. Phương đáng thương quá ! Nó có tội tình gì mà bị như vậy ? Kìa ! Cặp mắt nó đang ngó đăm đăm Mai Nhè. Làm sao bây giờ ?

Tên cướp đẩy Phương tiến về phía xe hơi. Nó rất thận trọng, lão luyện. Nó luôn luôn bắt mọi người lùi về phía trước mặt nó. Tuy nhiên, nó không biết còn Mai Nhè và Minh Lùn núp ở một gốc cây. Kìa nó vừa vượt qua gốc cây đó, dường như bị một cái gì thúc đẩy dữ dội Mai Nhè phóng ra ôm chặt tay có dao của tên cướp. Tên cướp giựt mình bỏ Phương ra, lấy tay còn lại táng Mai Nhè một cái nháng lửa. Mai Nhè thấy đom đóm nhảy múa trước mắt, và ánh gương mặt tái xanh của Phương rồi nó thiếp đi không thấy và không nghe gì hết.

Khi Mai Nhè tỉnh dậy, nó vô cùng ngạc nhiên thấy đang nằm trên một cái giường trong một phòng nhỏ thật đẹp. Mai Nhè ngồi dậy. Chung quanh nó, ông Cò Tâm, lính cảnh sát đầy nghẹt... Trên một giường cạnh bên Phương đang nằm ngủ.

- Sao ? Cháu thấy trong mình thế nào ?

Ông Cò Tâm hỏi. Mai Nhè ngơ ngác ngó chung quanh không trả lời.

Ông Cò Tâm nói tiếp :

- Cháu Mai giỏi quá ! Nếu không nhờ cháu thì làm sao giải thoát Phương khỏi tay tên cướp được.

Bấy giờ Mai Nhè mới nói :

- Thưa ông Cò ! Có phải chú Ba Ho là U Đỏ không hả ông ?

Ông Cò lắc đầu :

- Bác chả biết gì về chuyện U Đỏ cả.

Ông Cò Tâm chưa biết gì về chuyện U Đỏ, như thế càng hay !

Mai Nhè hỏi :

- Còn các bạn đâu ? Anh cháu, anh Minh, anh Phát và anh Hương ?

- Các anh ấy chạy đến nhà ông Na ba của Phương cho hay đã giải thoát được Phương, chắc cũng sắp về tới rồi.

Thình lình... Mai Nhè đứng dậy... Ông Na đi như chạy... Chú Ba Ho, và bọn Tuấn Khờ theo sau. Tất cả đều có vẻ quan trọng. Thỉnh thoảng, bọn Tuấn Khờ trao nhau những câu nói nhỏ :

- Ai là U Đỏ ?

- Thưa ông Chánh án ! Nếu không nhờ những em này, thì bé Phương không được giải thoát đâu ! Thưa ông ! Ông có biết ai là U Đỏ không ?

Ông Na ngạc nhiên. Nhưng chú Ba Ho kề tai ông nói thầm một hồi, ông Na bỗng đổi sắc nói có vẻ giận :

- Anh nói gì kỳ vậy ? Đây không phải là chuyện giỡn.

Chú Ba Ho điềm tĩnh nói :

- Thưa ông ! Như tôi đã nói, nếu U Đỏ không đến ty bưu điện thì ai biết nổi việc gì sẽ xảy ra ? U Đỏ đã cho các em theo dõi ba tên cướp ngay từ lúc chúng ra khỏi khám, U Đỏ đã nghi ba tên này sẽ có hành động không tốt. Nếu U Đỏ đến hộp thư lưu trữ lấy kịp thư của các em gởi thì Phương đâu có bị bắt cóc. Chính U Đỏ vì đã có linh cảm ba tên cướp đó sẽ trở về Biệt Thự Vui Vẻ nên cách đây hơn hai tháng đã cho các em thám sát Biệt Thự Vui Vẻ rồi. Chính nhờ thế hôm nay mới cứu được Phương, đó là điều hết sức may mắn cho chúng ta.

- Phải ! Nhờ Mai...

Ông Na la lên...

- Em cháu đó !

 Tuấn Khờ nói hãnh diện.

- Em cháu giỏi lắm. Này ! Anh Ba ! Anh có biết tên cướp thứ tư đó tính bắt cháu Phương đem đi đâu không ?

- Nếu mình không giải thoát cháu kịp, cháu sẽ bị đem giam vào chỗ bí mật. Và ông sẽ nhận được một bức thư tống tiền. Nếu ông báo cảnh sát, thì cháu sẽ bị giết.
______________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG VIII


CHƯƠNG VI_MẬT LỆNH U ĐỎ




CHƯƠNG VI

THEO DÕI BA TÊN CƯỚP


Ngày 2 tháng 2 đã đến... Lễ kỷ niệm được cử hành hết sức long trọng. Tất cả học sinh đều mặc quần áo đẹp nhất đến trường dự lễ. Lễ thật vui. Khi cuộc lễ vừa dứt, học sinh chạy tán loạn về nhà. Bọn Tuấn Khờ cũng trong đám đó. Nhưng chúng không về nhà vội. Chúng kéo nhau về phía chợ. Chúng tính sáng nay ra đó ăn phở gà... Cả bọn chạy lúp xúp... Thình lình Mai Nhè la lên :

- Ủa ! Sao có một cái kim gút gài vào áo tôi nè !

Nghe Mai Nhè la, tất cả dừng lại.

- Ủa ! Cái kim này gài khăn mu-soa của tôi... Ủa ! Khăn mu-soa này không phải của tôi... Ối chà ! Khăn dơ quá ! Chắc anh nào xài dơ rồi phá tôi chớ gì ?

Mai Nhè vừa nói vừa cầm cái khăn mu-soa bị gấp làm tư đưa lên trước mặt mọi người.

Thấy Minh Lùn nói :

- Liệng nó đi ! Khăn dơ quá, không phải của tụi tao đâu. Tụi tao đâu có chơi kỳ cục vậy ?

Mai Nhè liệng chiếc khăn mu-soa xuống đất. Một tờ giấy ở trong đó bay ra... Liền lúc đó, một luồng gió từ đâu đến cuốn tờ giấy bay theo... Cả năm người đều nhào tới chụp. Tất cả đều chung một ý nghĩ : tờ giấy của U Đỏ.

Chụp được tờ giấy, cả bọn xúm nhau đọc :

"U Đỏ đã vô tình quên ngày 2-2-69 là ngày chủ nhật. Nhưng chả sao, vì các bồ đã chứng tỏ các bồ xứng đáng. Hôm nay, tôi giao các bồ một công tác hết sức nặng nề. Đúng 12g trưa nay bọn cướp sẽ ra khỏi khám. Các bồ hãy theo dõi ba tên đó xem chúng ở đâu rồi viết thư báo tin cho U Đỏ biết. Địa chỉ U Đỏ : Hộp thư lưu trữ. Các bồ nhớ là một trong ba tên cướp đó bị mất hai ngón tay trái. Các bồ hãy gắng hoàn thành nhiệm vụ.
                                                                                                                                   U Đỏ"

Mọi người lo sợ ngó nhau. Hương Tẹt nói với giọng long trọng chưa từng thấy :

- Công tác này nguy hiểm lắm ! Quan trọng lắm !

Tuấn Khờ thắc mắc :

- Nhưng tại sao lần này U Đỏ lại để lệnh trong một người con gái ?

Nghe anh hỏi Mai Nhè cười trả lời :

- Tại U Đỏ thấy tôi khôn hơn các anh. Rõ ràng quá mà...

Tuấn Khờ chận lời Mai Nhè :

- Mày đừng làm tàng ! Mày mà làm được gì. Chỉ có tụi tao, những người con trai mới thi hành nổi lệnh của U Đỏ. Nam nhi chi chí mà !

Tới đây, Minh Lùn xen vào :

- Tại sao anh em tụi bây cứ cãi nhau lãng nhách vậy ? Bây giờ đã gần 11 giờ, còn hơn một giờ nữa bọn mình phải đến khám. Tụi bây biết chỗ đó chứ ? Tụi mình về nhà xin phép và hẹn gặp nhau ở ngã tư Ông Ốm... lúc 11g 30.

Mọi người tán thành lời nói của Minh Lùn và chia tay ngay, bỏ ý định ra chợ ăn phở gà.

Đến 11g30, năm đứa đều đúng hẹn tập trung ở ngã tư Ông Ốm. Nơi đây là nơi khá sầm uất, xe cộ chạy ồn ào, người đi vội vã. Chúng cùng tiến về phía khám.

Càng tới gần khám, chúng càng thấy bộ mặt của U Đỏ biến đổi : U Đỏ càng bí mật hơn, càng kỳ dị hơn. U Đỏ là ai mà lại giao cho bọn chúng những công tác càng ngày càng khó khăn và càng nguy hiểm như thế này ? Đang đi, Tuấn Khờ hỏi :

- Trưa nay chắc tụi mình phải nhịn đói...

Hương Tẹt tiếp :

- Ờ ! Lâu lâu nhịn đói một bữa cũng chả sao !

Minh Lùn vốn háu đói nói yếu xìu :

- Biết vậy lúc nãy mình đi ăn phở thì khỏe quá !

Phát Lém móc Minh Lùn :

- Ăn sao mà ăn ! Phải về nhà xin phép chứ ! Ê, tụi bây, coi chừng thằng Minh Lùn xỉu vì đói đó nghe !

Mai Nhè bao giờ cũng là người ra quyết định cuối cùng. Nó nói dứt khoát :

- Chúng ta thay phiên nhau về nhà ăn cơm. Chúng ta có tới năm người. Chắc chắn không tên cướp nào qua khỏi mắt của chúng ta được.

Càng tới gần khám, phong cảnh càng trở nên đìu hiu. Từ trước đến nay, bọn Tuấn Khờ chưa khi nào đến đây chơi. Người ta đồn tối ở vùng này rất ghê, nếu thú dữ không về thì cũng ma quỷ hiện lên nhát, hớp hồn các người qua lại. Nơi đây toàn là những đường đất, trời nắng thì cát bay mù mịt, trời mưa thì lầy lội nhầy nhụa. Nhưng khi chúng quẹo vào con đường đất nhỏ dẫn đến khám thì cảnh tượng đột nhiên sầm uất hơn. Hai bên nhà cửa san sát, thỉnh thoảng chen vào vài quán ăn nhỏ.

Ngó một tấm bảng nhỏ cắm bên đường, Hương Tẹt nói :

- Khám ở cách đây ba trăm thước.

Mọi người cùng ngó lại tấm bảng đó. Minh Lùn xác nhận :

- Đúng rồi !

- Mấy giờ rồi, Mai ?

Nghe Phát Lém hỏi, Mai Nhè giơ tay lên xem... Trong cả bọn năm đứa, chỉ một mình Mai Nhè có đồng hồ.

- 9g 15. Ủa ! Đồng hồ tôi không chạy…

Cả bọn cười. Phát Lém nói chọc :

- Đồng hồ đòi tiền rồi đó.

Nghe Phát Lém nói, cả bọn lại cười. Những nụ cười nở bất ngờ làm thần kinh chúng bớt căng thẳng vì tất cả – dù không ai bảo ai – đều đang lo âu cuộc theo dõi bọn cướp sắp tới. Tuy vậy, khi thấy khám với bức tường đen cao sừng sững trước mặt, cả bọn lại run lên. May quá, trên nóc khám có để một cái đồng hồ to. Đồng hồ đang chỉ 12g kém 5. Không phải chờ đợi lâu. Cả bọn hồi hộp... Phát Lém, Minh Lùn, Hương Tẹt nắm chặt tay nhau. Tuấn Khờ đứng thẳng người, trán nhăn lại. Mai Nhè, mặt xanh lè xanh lét.

Khi đồng hồ gõ 12 tiếng, không ai bảo ai, năm đứa đều chạy nép mình vào cổng một ngôi nhà bên đường. Nhiều đứa trẻ ở xóm đó chạy ra... Tất cả đều hướng về cổng khám. Một đoàn tù nhân sắp hàng đi ra. Họ như có vẻ không để ý các cặp mắt tò mò đang nhìn họ. Khi đoàn tù ra hết, bọn Tuấn Khờ vẫn chưa thấy ba tên cướp trong lệnh của U Đỏ. Mười phút sau... mười phút dài dằng dặc... ba người đàn ông độ hai mươi đến ba mươi tuổi, ăn mặc xuềnh xoàng tay mỗi người ôm một gói giấy xuất hiện ở cửa khám. Đúng rồi ! Đúng bọn cướp rồi ! Khi ba tên cướp vừa ra khỏi khám, cửa khám liền từ từ đóng lại.

Mai Nhè nói run run :

- Bọn chúng đó ! Các anh hãy dòm kỹ xem có ai mất hai ngón tay không ?

Ba tên tù vừa được thả đi qua mặt bọn Tuấn Khờ chả nghi ngờ gì hết, dù chúng đang bị các tay do thám của U Đỏ theo dõi ở sau lưng. Bọn Tuấn Khờ theo đúng chiến thuật của các nhà do thám : Năm đứa làm bộ không quen nhau, Hương Tẹt và Tuấn Khờ đi sau các bạn và ở bên kia đường.

Nhưng bọn Tuấn Khờ đã thận trọng vô ích vì ba tên cướp có vẻ rất bình tĩnh không bao giờ ngó lại phía sau. Đến trung tâm tỉnh, nhờ đường phố đông người, bọn Tuấn Khờ có thể đi chung và đi sát ba tên cướp mà không sợ chúng nghi ngờ.

Tuấn Khờ nói nho nhỏ vừa đủ cho cả bọn nghe :

- Không chừng đây là ba tên cướp muốn giết ba thằng Phương Gù. Mai Nhè ! Mày rán nghe xem bọn đó nói gì, lỗ tai mày thính lắm.

Nhưng đường lúc này lại hơi đông người, và xe chạy hơi nhiều. Mai Nhè dù cố gắng hết sức vẫn chả nghe được ba tên cướp nói gì với nhau cả.

Đến một ngã tư, ba tên cướp quẹo sang phải. Đi được một khoảng đường, chúng vào một quán rượu. Thấy vậy Mai Nhè nói nhanh :

- Chà ! Bọn chúng đã vào rọ rồi ! Thế nào chúng cũng ở đây lâu. Ba đứa trong bọn mình có thể chạy về nhà ăn cơm được rồi, còn hai đứa ở lại canh chừng. Ai đói nhất thì về !

Nhưng lúc này, kể cả Minh Lùn, chả có ai muốn về cả. Lỡ trong lúc chúng vắng mặt, bọn cướp ăn uống xong đi ra thì uổng quá. Cả năm đứa đều muốn làm nhà thám tử theo dõi bọn cướp.

Thấy không ai nói gì, Mai Nhè lại lên tiếng :

- Chả ai muốn về thì tôi đề nghị vì dù sao đi nữa mình phải ăn cho no chứ đói chịu sao nổi.

Hương Tẹt hỏi :

- Mày đề nghị như thế nào ?

- Anh Tuấn và tôi về nhà ăn cơm trước. Anh Phát cũng về luôn vì nhà anh Phát cũng ở gần nhà tôi. Anh Hương và anh Minh ở lại canh. Chừng nào ăn xong, chúng tôi trở lại đây thay thế các anh về. Các anh bằng lòng không ?

Thấy không ai phản ứng, như thế nghĩa là bằng lòng, Minh Lùn lầm bầm :

- Con Mai Nhè khôn ghê ! Khi tới phiên tao và Hương Tẹt về, lúc đó bọn cướp ăn xong đi ra, tụi bây có thể theo dõi chúng được.

Mai Nhè cười :

- Phải khôn chớ bộ ! Không khôn các anh ăn hiếp sao ! Anh Tuấn ! Mình về kẻo mất thì giờ.

Mai Nhè, Tuấn Khờ, Phát Lém chạy nhanh. Nhìn ba người đang chạy, Hương Tẹt nói với Minh Lùn :

- Con Mai Nhè lúc nào cũng vậy ! Bọn mình chịu thua nó luôn. Con gái gì mà khôn quá.

Minh Lùn cười :

- Thôi, kệ nó ! Bây giờ mình làm gì ?

Nghĩ một lát Hương Tẹt nói :

- Mày có đem tiền theo không ?

- Có, tao có 100 đồng.

- Ba tao chỉ cho tao có 50 đồng, ổng kẹo ghê !

- Tao có khác gì mày ; tao phải mua tập, mua viết với số tiền đó...

Mỗi đứa móc túi lấy tiền ra. Chúng đã hiểu nhau. Chúng sẽ vào quán rượu mua kẹo.

Lúc hai đứa vừa đẩy cửa quán rượu vào, Minh Lùn nói nhỏ với Hương Tẹt :

- Mình làm bộ đừng để ý đến chúng. Nhớ đừng ngó chúng để chúng nghi ngờ nghe...

Khi vừa đến quầy hàng, Minh Lùn khẽ nhéo Hương Tẹt một cái. Cạnh chúng, một trong ba tên cướp đang tựa lên quầy tay cầm một ly la-ve. Hai đứa thấy rõ ràng bàn tay trái của tên này mất hai ngón đúng như lời của U Đỏ. Tên cướp có vẻ chả để ý gì đến Hương Tẹt và Minh Lùn cả. Ngó Hương Tẹt và Minh Lùn, người bán hàng hỏi :

- Hai cậu muốn gì ?

Hương Tẹt đáp :

- Bán cho tôi mấy cái kẹo.

Minh Lùn thêm vào :

- Tôi cũng vậy !

- Chờ tôi một chút.

Người bán hàng lục lọi ngăn kéo một hồi rồi ngó tên cướp có bàn tay mất hai ngón:

- Thưa ông ! Hết tem rồi.

Hương Tẹt và Minh Lùn nghe tên cướp trả lời :

- Không còn cũng được. Chút nữa tôi sẽ ra bưu điện mua.

Thấy vậy Minh Lùn nói với tên cướp :

- Tôi biết chỗ mua tem, nếu ông muốn, tôi đi mua dùm ngay bây giờ.

Tên cướp ngó Minh Lùn với cặp mắt dễ sợ :

- Tao nói mày đừng giận nghe. Hồi tao ở tuổi mày, tao cũng làm vậy đó. Tao đâu có ngu để mày giựt tiền công khai.

Tuy tức câu nói độc ác của tên cướp, Minh Lùn vẫn cố gắng tươi cười, nói hết sức dễ thương :

- Tôi sẽ lấy tiền của tôi đi mua tem dùm ông, lúc về ông trả lại cũng được. Nhưng ông sẽ cho tôi gì khi tôi mua được tem cho ông bây giờ ?

- Tao cần một con tem ba đồng. Nếu mày mua được ngay bây giờ, tao sẽ trả tiền kẹo cho mày.

- Ông chờ tôi một lát !

Vừa nói xong, Mình Lùn nắm tay Hương Tẹt chạy nhanh ra cửa. Thình lình, Minh Lùn ngừng lại và nói với Hương Tẹt.

- Mày về quán rượu canh chừng bọn đó... tao đi một mình cũng được.

Hương Tẹt ngạc nhiên :

- Bộ mày sợ bọn đó bỏ đi sao ? Bộ tên đó không chờ lấy tem...

- Mày không biết gì hết... Biết đâu lúc vắng mình nó tìm được tem thì sao ? Biết đâu nó làm bộ bằng lòng đề nghị của mình để có cớ trốn thoát mình ? Tụi mình đừng chủ quan quá, không chừng bọn đó biết bọn mình đang theo dõi chúng rồi. Nhưng mà tao không chạy ra bưu điện đâu, vì bây giờ bưu điện chưa mở cửa. Tao lại nhà Phát Lém. Ba nó luôn luôn có trữ tem.

Thế là Hương Tẹt ở lại một mình.

Nhưng giây phút chờ Minh Lùn trở lại đối với Hương Tẹt dài dằng dặc.

Khi hai đứa trở vào quán rượu, chúng không thấy tên cướp mất hai ngón tay trái ở quầy rượu nữa. Chúng phải quan sát khắp quán mới thấy ba tên cướp đang ngồi chung quanh cái bàn nhỏ ở một góc quán. Ba tên đó đang ăn cơm. Bữa cơm thật ngon, nào gà rô ti, bò nhúng dấm, cua luộc... Hương Tẹt và Minh Lùn nuốt nước bọt ừng ực, nhất là chúng lại đang đói. Làm sao mà ba tên cướp có nhiều tiền quá vậy ? Nhất là chúng lại mới vừa ở tù ra...

Hai tên đang ăn ngấu nghiến... chỉ có tên thứ ba, tên mất hai ngón tay trái tì tay lên bàn viết một bức thư... Hương Tẹt và Minh Lùn bật cười. Chữ viết của tên đó thật tức cười, như gà bới, lại sai chánh tả cả. Nếu ở trường học mà viết như vậy, nhất định thầy cho không điểm và bị phạt nữa.

Minh Lùn nói :

- Tem của ông đây !

- Đưa đây ! Cám ơn ! Tụi mày đúng là những đứa trẻ tốt, tao thưởng nè...

Trời ! Bọn cướp cũng biết dùng tiếng "tốt" nữa à !

Khi hai đứa vừa tính quay người đi ra thì tên cướp gọi giựt lại :

- Này ! Tụi bây chờ tao một lát...

Tên cướp gấp lá thư bỏ vào bao dán lại. Địa chỉ trên bao thư đã được viết từ trước.

- Tụi bây đem thư này bỏ vào thùng thư gần nhất giùm tao. Xong rồi tụi bây về đây cho tao biết.

- Ông phải trả công tụi tôi trước. Lúc nãy ông không tin tụi tôi, bây giờ tụi tôi cũng không tin lại ông.

Hương Tẹt vừa nói xong... ba tên cướp cười to.

Tên cướp mất hai ngón tay trái nói :

- Mày đúng là thằng nhỏ thông minh. Nè !

Minh Lùn và Hương Tẹt sung sướng chạy nhanh ra cửa. Vừa ra khỏi quán rượu, chúng thấy Mai Nhè và Tuấn Khờ.

Mai Nhè nói nhỏ :

- Tôi sợ bọn cướp đã đi rồi và các anh đang theo dõi chúng. Các anh làm gì trong đó vậy ?

Minh Lùn nói nghiêm trang :

- Làm thám tử chớ làm gì nữa ? Chính nhờ tao mà bọn mình đã có tài liệu quí giá.

Như không chịu được Hương Tẹt la lên :

- Đem thư đó ra xem trong đó nói gì... Keo còn ướt, mở ra chả ai biết đâu.

Tuấn Khờ và Mai Nhè mở to mắt ngạc nhiên, Mai Nhè thì thầm :

- Các anh giỏi quá... từ trước đến nay tôi tưởng các anh khờ chớ đâu có khôn như vậy !

Mấy đứa chạy nhanh vào một ngõ hẻm. Đến một chỗ an toàn, Minh Lùn lấy bức thư ra tính bóc thì Mai Nhè giựt ngay lấy.

- Để tôi bóc cho. Các anh vụng về lắm.

Mai Nhè bóc nhè nhẹ bức thư, rút ra một tờ giấy nhỏ trong đó. Nó cầm lên đọc nho nhỏ vừa đủ nghe :

TOE thăng mín

Bữa nai, bọn tau đã được thả. Dì bét mài hông có ở nhà nên tụi tau hông đến, mới diết thư nài cho mài. Mài nhớ dự định đó hông, tùn tới, đúng ngài đó, mài đem chiếc xe hơi đó đến địa điểm đó... Chào mài.

                                                                                                             Bạn của mài
Tuấn Khờ nói :

- Thư gì kỳ vậy ?

Mấy đứa khác nhún vai. Mai Nhè nói :

- Thư đầy lỗi chánh tả. Đúng là bọn này mới tập viết. Tại sao chúng lại dặn bạn chúng đem chiếc xe hơi lại địa điểm đó ? Không biết chúng có dự định gì nguy hiểm không ? Và địa điểm đó là địa điểm nào ?

Minh Lùn đưa ý kiến :

- Mình hãy gửi thư này cho U Đỏ, chắc U Đỏ thế nào cũng biết hơn tụi mình.

Mai Nhè phản đối :

- Anh tính khờ quá... Phải gởi bức thư này cho người nhận chứ. Nếu không, chúng biết, chúng báo động trốn hết cả thì uổng công bọn mình.

- Thế thì mình chép bức thư đó lại. Như thế ổn thỏa nhất. Ai có đem theo giấy và viết ?

Không người nào mang viết và giấy cả. Bữa nay chủ nhật mà, ai đem các món đó làm gì cho cực ! Nếu là ngày thường, bọn Tuấn Khờ sẽ có giấy viết ngay...

- Anh Minh chạy nhanh đến anh Phát đi ! Lấy giấy, viết và gọi anh đó lại đây luôn thể.

Tuân lệnh Mai Nhè, Minh Lùn chạy như bay, chỉ chốc lát nó trở lại với Phát Lém cùng giấy và viết… Hương Tẹt để tờ giấy trên một bệ xi măng chép lại bức thư. Mai Nhè đọc :

"Toe thân mến…"

- Phải chép lại nguyên văn, để y lỗi chánh tả đừng sửa.

Sau vài phút, Hương Tẹt chép xong bức thư của bọn cướp. Bức thư chánh được bỏ lại vào bao như cũ, không ai có thể nghi ngờ gì cả. Nhưng khi Minh Lùn cầm bức thư đó chực chạy đi bỏ vào thùng thư thì Tuấn Khờ gọi giật lại :

- Khoan Khoan ! Mình quên ghi địa chỉ…

Tuấn Khờ ghi nhanh :

Thân gửi ông Toe

10673 đường... Cao Thắng

Khi Minh Lùn và Hương Tẹt bỏ bức thư đó vào thùng thư xong, chúng chạy trở lại vào quán báo cáo cho tên cướp vừa được thả khỏi ngục biết. Nhưng tên đó có vẻ không để ý gì đến bọn chúng cả. Nó đang nói chuyện say mê với hai bạn nó. Câu chuyện có vẻ bí mật vì ba tên cướp nói rất nhỏ với nhau. Minh Lùn và Hương Tẹt tính đi ra thì tên cướp có bàn tay mất hai ngón như chợt nhớ ra điều gì, bèn hỏi :

- Tui bây phải đang học ở trường cạnh chùa không ? Tao hồi đó cũng học ở trường đó. Không biết thầy Y còn sống không ? Tụi tao đang nói đến thầy ấy đấy ! Tụi tao muốn biết...

Ngạc nhiên, Hương Tẹt trả lời :

- Còn ! Thầy Y còn sống...

Tên này muốn gì về thầy Y ? Bộ nó muốn thanh toán thầy Y sao ? Chắc tụi nó chưa biết thầy Y vừa bị đụng xe... và hiện thầy đang nằm điều trị ở nhà thương. Hương Tẹt bèn thuật cho tên cướp nghe tình trạng hiện tại của thầy Y. Nghe xong tên cướp cười :

- Chà ! Tội nghiệp thầy Y ! Nhưng chắc tụi bây mừng lắm phải không ? Tụi bây được nghỉ học...

- Không, thầy Y không có dạy lớp tụi tôi.

- Tụi bây có thường gặp thầy Y không ?

- Có !

- Tốt ! Gặp thầy Y, tụi bây nói lại là có Cớm gửi lời thăm thầy nghe !

Khi nghe Minh Lùn và Hương Tẹt thuật lại cuộc đối thoại trên, Tuấn Khờ, Mai Nhè và Phát Lém đều lúc lắc đầu. Bọn cướp muốn gì ?

Cuối cùng Hương Tẹt đề nghị :

- Phải báo cho U Đỏ biết chuyện này.

Tất cả chấp thuận ngay. Biết đâu chuyện này liên hệ đến tính mạng của thầy Y.

Mai Nhè nói :

- Hai anh Minh Lùn và Hương Tẹt coi chừng bọn đó biết mặt.

Minh Lùn cười :

- Yên chí ! Tụi tao không để lộ đâu !

Quái lạ ! Ba tên cướp làm gì ở trong quán rượu lâu quá, chả chịu ra. Đồng hồ ở một ngôi nhà cạnh đó vừa gõ ba tiếng khô khan. Bọn Tuấn Khờ cảm thấy đói dữ dội, chúng thấy thèm ăn hơn lúc nào hết. Cửa quán rượu đã mở ra, đóng lại hàng chục lần... Nhưng, cuối cùng, ba tên cướp xuất hiện.

Phát Lém thì thầm :

- Tụi nó đừng đi đâu xa thì đỡ bọn mình lắm !

Mai Nhè thêm vào :

- Miễn là chúng đừng ra khỏi tỉnh...

Trái với sự lo âu của bọn Tuấn Khờ, ba tên cướp đi về phía trung tâm tỉnh. Với hình dáng của chúng, mọi người đều nhận ra chúng là người vừa được thả khỏi khám. Những người do thám của U Đỏ chia làm hai toán theo sát ba tên cướp. Một toán đi cùng bên đường với ba tên cướp một toán bên kia đường, cả hai toán đều ở một quãng cách xa bọn cướp để khỏi bị lộ. Thình lình, những người dọ thám của U Đỏ ngó nhau. Toán bên kia đường liền chạy qua nhập bọn với toán bên đây.

Tuấn Khờ nói nho nhỏ :

- Tụi bây có để ý gì không ?

- Bọn chúng quẹo về phía Biệt Thự Vui Vẻ.

- Phải ! Bọn chúng đã quẹo về phía đó... nhưng chưa chắc là chúng muốn tới đó.

Còn một khúc đường nữa là tới Biệt Thự Vui Vẻ, ngôi biệt thự kỳ quái mà Minh Lùn đã từng vào đó thám hiểm để lấy lệnh của U Đỏ. Những người do thám của U Đỏ liền núp vào một góc hẻm theo dõi ba tên cướp. Ba tên cướp không biết gì hết cứ bình tĩnh tiến bước. Tới Biệt Thự Vui Vẻ bọn chúng dừng lại… Trước kia, chúng đã bị bắt trong ngôi biệt thự này. Ba tên cướp quẹo vào.

Minh Lùn thì thầm :

- Bọn chúng đã vào cổng trại mộc cạnh Biệt Thự Vui Vẻ.

- Chúng vào đó làm gì ? Chúng có ở luôn trong đó không ?

Những người của U Đỏ liền đi tới gần Biệt Thự Vui Vẻ. Trời gần bốn giờ chiều vẫn còn nắng, nhưng nắng đã dịu có vẻ hiền hòa hơn chớ không dữ tợn như lúc trước. Cẩn thận, những người của U Đỏ đều tìm chỗ núp an toàn nhất để các tên cướp khỏi thấy.

- Bọn chúng trở ra kìa !

Minh Lùn la lên :

- Chắc bọn chúng vào xem cái lỗ tường vào Biệt Thự Vui Vẻ còn không ?

Ba tên cướp vẫn vô tình tiến bước, chúng không ngờ đang bị theo dõi. Những người do thám của U Đỏ vẫn theo sát, lần này có vẻ khinh thường hiểm nguy vì ỷ y bọn cướp không khi nào biết được. Thình lình ba tên cướp dừng chân. Một tên chạy quay trở lại. Hai tên kia đứng chờ ngó theo tên đang chạy. Hết hồn, bọn Tuấn Khờ phóng như bay núp vào cổng một ngôi nhà. May có cổng này chớ không thôi thì đã lộ... và không biết nguy hiểm sẽ xảy ra như thế nào ?

Tên cướp chạy tới chỗ bọn Tuấn Khờ đang núp.

Bọn Tuấn Khờ mặt mày xanh lè xanh lét.

Nhất định, khi chạy ngang chỗ chúng, tên cướp thế nào cũng phát giác ra những người do thám của U Đỏ. Bọn Tuấn Khờ nắm chắc tay nhau. Tên cướp chạy gần tới rồi. Chỉ còn năm, sáu căn nhà nữa. Mồ hôi trên trán bọn Tuấn Khờ chảy thành giọt. Minh Lùn cắn chặt răng. Phát Lém mím môi, Mai Nhè mặt không còn chút máu. Còn bốn căn nhà... còn ba căn... còn hai căn... Bọn Tuấn Khờ giơ chân chực chạy... Còn một căn nữa... Tên cướp dừng lại... Ngó bảng số, nó gật đầu, vẫy hai tên đang đứng ở xa tới. Bọn Tuấn Khờ thở phào.

Chờ hai tên kia vừa tới, tên cướp bèn bấm chuông. Bọn Tuần Khờ nghe chuông reo liên hồi. Cửa nhà đó mở. Một người đàn bà hiện ra :

- Ai đó ! Muốn gì vậy ?

Tên cướp trả lời :

- Chúng tôi muốn có chỗ ở. Bà có thể cho chúng tôi mướn một phòng được không ? Chúng tôi chỉ ở một tuần thôi, chúng tôi trả tiền trước.

Người đàn bà ngó ba tên cướp nói :

- Được ! Mời các ông vào !

Ba tên cướp vừa vào thì cửa nhà đó đóng lại ngay.

Những người do thám của U Đỏ ngó nhau mỉm cười khoan khoái.

Mai Nhè vừa nói vừa cười, mặt vẫn chưa hết vẻ lo âu :

- Mình đã thành công rồi !

Bọn Tuấn Khờ đã biết rõ ngôi nhà này vì chúng đã đi qua ngôi nhà biết bao nhiêu lần rồi.

Đó là ngôi nhà có phòng cho thuê ngày, tuần hoặc tháng, chủ nhân là mụ Chín, người đàn bà mở cửa lúc nãy. Trước nhà, có treo một tấm bảng nhỏ cũ xì trên có hàng chữ : "Phòng cho mướn".

Bọn cướp đã đến ở nơi đây.

Vài phút sau, năm nhà do thám của U Đỏ đã ở trong phòng của Phát Lém. Chúng đang viết thư cho U Đỏ. Chúng thảo bằng bút chì ở giấy nháp rồi chép lại trong một tờ giấy trắng tinh. Lẽ dĩ nhiên người chép là Hương Tẹt vì ba Hương Tẹt là Chủ nhiệm kiêm chủ bút tạp chí Trăng Vàng và Hương Tẹt có viết trong báo đó nữa.

Đây là nguyên văn bức thư bọn Tuấn Khờ để trong hộp thư lưu trữ :

"Kính thưa U Đỏ,

Bọn tôi đã thành công rồi nên viết thư này báo cho U Đỏ biết. Chắc có lẽ U Đỏ biết, công tác U Đỏ giao phó kỳ này rất khó khăn và nguy hiểm, có thể chết như chơi. Nhưng kính thưa U Đỏ, nhờ đó bọn tôi đã chứng tỏ cho U Đỏ thấy bọn tôi xứng đáng như thế nào. Ba tên cướp hiện ở nhà mụ Chín, gần Biệt Thự Vui Vẻ ! Bọn cướp còn hỏi Minh Lùn về thầy Y ở trường nữa. U Đỏ hãy báo cảnh sát đến bắt bọn đó ngay kẻo nguy hiểm lắm. Bọn tôi có chép lại được một bức thư của một tên gửi cho một người tên Toe. Bọn tôi chép được là vì một tên nhờ bọn tôi đi bỏ thư đó dùm. Bọn tôi đã gửi thư đó rồi. Chắc chắn tên Toe khi nhận được thư không biết bọn tôi đã lén bóc xem trước đâu. Bản sao bức thư đó, bọn tôi gửi kèm theo đây để U Đỏ xem. U Đỏ nghĩ sao về nội dung bức thư này. Bọn tôi chả hiểu gì hết. Thôi, kính chào U Đỏ, kính chúc U Đỏ đầy đủ sức khoẻ để hướng dẫn bọn tôi.

                                                                                                                Ký tên.

                                                                                        Mai Nhè, Tuấn Khờ, Phát Lém
                                                                                                Minh Lùn, Hương Tẹt

Chưa bao giờ bọn Tuấn Khờ được hưởng một buổi chiều chủ nhật thú vị sung sướng như buổi chiều chủ nhật này.


_____________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG VII