Thứ Bảy, 16 tháng 7, 2016

KHU VƯỜN HẠNH PHÚC (III) - Nguyễn Thái Hải





3. KHÔNG THA KẺ PHÁ HOẠI

Mấy ngày nay, trong khu vườn xuất hiện một kẻ phá hoại : gã chuột chù hung bạo. Không ai biết rõ lai lịch của gã, chỉ biết rằng chiều hôm đó, sau cơn mưa lớn đổ ập xuống, khi mấy chú gà con của vợ chồng gà rủ nhau đi dạo quanh vườn, đến bên gốc vú sữa, cả bọn phải một phen hoảng vía khi trông thấy gã chuột chù, mình mẩy ướt đẫm và từ thân thể gã, mùi hôi hám nồng nặc xông ra. Chẳng phải nói, mấy chú gà con quay đầu chạy thục mạng về chuồng, miệng la cầu cứu inh ỏi. Thím gà chạy vội ra, ông Lu Lu đang vùi đầu trong giấc ngủ cũng tỉnh giấc, hướng về phía gốc vú sữa, nhưng gã chuột chù đã mất dạng.

Thế rồi sáng hôm sau, khi tất cả vừa thức giấc, một bà bồ câu khóc nức nở khi tìm mãi không ra trái trứng bà mới đẻ. Ông bồ câu chồng bà bình tĩnh hơn, đến các ngăn khác xem trái trứng có lăn qua không. Nhưng vô ích. Ông gặng vợ:

- Thế tối qua bà có bỏ đi đâu không?

Bà bồ câu đáp:

- Có, lúc nửa đêm tôi nghe tiếng động lục đục, tôi vội ra ngoài xem xét coi có gì không. Sau đó, tôi trở lại ngay.

Ông bồ câu lẩm bẩm: “Không lẽ… cô Miu Miu…”

Hôm sau nữa, đến một bà bồ câu khác kêu mất trứng. Và vụ mất tích này cũng mù mịt như vụ mất tích trước. Tối về, ông Lu Lu phải khuyên bọn bồ câu lo canh chừng kẻ gian hàng đêm, đồng thời, ông và anh em Mi Lu cũng sẽ thay phiên nhau giúp sức.

Nửa đêm hôm đó, ở dưới sân xi măng, đến phiên ông Lu Lu canh chừng, và trên chuồng bồ câu, hai con bồ câu vừa đổi phiên nhau. Bỗng ông Lu Lu thấy từ sau cây cột chuồng bồ câu, lấp ló một bóng đen. Có lẽ hắn đang theo dõi xem ông ngủ hay thức. Ông vờ nhắm mắt lại, nằm thật im lặng như đang ngủ say. Một lúc, bóng đen có lẽ nghĩ rằng ông ngủ thật, mới nhẹ nhàng leo lên cột chuồng chim. Con bồ câu đứng gác đang ngủ gật, nghe tiếng động, vội kêu lên thì tức thời, bị bóng đen đạp cho một đạp, ngã nhào vào khoảng không, không kịp vỗ cánh giữ thăng bằng, rơi phịch trên nền đất đồng thời với những tiếng xôn xao của đàn bồ câu trên chuồng. Bóng đen kia thấy tình hình bất lợi, vội rút theo đường cũ chạy trốn. Nhưng ông Lu Lu đã hờm sẵn, xông tới. Ông kêu lên:

- Thì ra thằng chuột chù.

Bóng đen chính là gã chuột chù, cũng là thủ phạm hai vụ cắp trứng, bị lộ tông tích, chạy bán sống bán chết. Đàn bồ câu nhốn nháo. Bồ Câu Bạch hướng dẫn hàng chục con khác bay theo ông Lu Lu đuổi gã chuột về phía cuối vườn. Mi Lu Anh và Mi Lu Em cũng thức giấc chạy theo. Rồi tiếng meo meo của cô Miu Miu. Nhưng bấy giờ, gã chuột chù đã mất dạng trong một cửa hang dưới gốc ổi sá lỵ.

Trong bóng đen, khu vườn bỗng nhộn hẳn lên. Chú gà trống chạy vội ra phía đám đông:

- Sao? Nó chạy mất rồi hả?

Ông Lu Lu:

- Nó nhanh chân quá, ta đuổi không kịp…

Rồi ông quay sang cô Miu Miu:

- Giá ngay lúc đó có cô thì đỡ biết mấy…

Cô Miu Miu:

- Tôi nào có biết, tôi đang ngủ ngon giấc nghe ồn ào mới giật mình thức dậy đấy chứ.

Bồ Câu Bạch trách:

- Lẽ ra việc canh chừng chuột bọ là việc của cô thì đêm đêm, cô phải thức mà làm bổn phận chứ. Cả ngày tôi thấy cô ngủ, rồi đêm đến, cô cũng lại ngủ nữa…

Cô Miu Miu bị trách móc, thấy mình có lỗi thật, nhưng vì tự ái, cô cau mặt ngay:

- Thôi, nói thế đủ rồi… Để đêm mai tôi thức…

Trong nhà, nơi phòng cậu chủ nhỏ đèn bỗng bật sáng cùng lúc với tiếng cậu chủ nhỏ gọi qua phòng bố mẹ:

- Cái gì ồn ào ngoài vườn vậy bố mẹ?

Tiếng ông chủ:

- Ừ, để đấy bố ra xem…

Ông Lu Lu vội bảo:

- Thôi, mình giải tán đi, đừng để ông chủ thấy, sáng mai mình sẽ bàn tiếp…

Chú gà trống vội chạy về chuồng. Đàn bồ câu bay nhè nhẹ. Cô Miu Miu rảo một vòng quanh vườn. Và ông Lu Lu, sau khi đẩy anh em Mi Lu vào trong căn nhà gỗ, chạy ra bên người chủ với chiếc đèn bấm trong tay, vẫy đuôi mừng…

*

Tình hình nghiêm trọng đến nỗi sáng hôm sau, cậu chủ nhỏ rải thóc ra sân có đến cả chục phút, mới có vài con bồ câu đáp xuống ăn gượng gạo. Sau đó, tất cả cùng ra sân cỏ, vây quanh ông Lu Lu để bàn tính việc chống gã chuột chù. Nhưng đang lúc bàn cãi với nhau thì đằng chuồng bồ câu, có tiếng kêu thất thanh của một bà chim:

- Trời ơi! Cứu con tôi…

Tất cả – trừ ông Lu Lu vướng sợi xích – cùng đổ xô về phía chuồng chim. Gã chuột chù đang ngoạm cánh một chú chim câu con đang thời kỳ bú mớm lôi đi xềnh xệch trên mặt đất. Cô Miu Miu, anh em Mi Lu nhảy xấn lại. Gã chuột chù phải bỏ con mồi, nhưng không bỏ chạy. Dường như gã ỷ vào cái vóc  to lớn của mình – ít ra cũng bằng nửa cô Miu Miu – nên đứng lại. Cô Miu Miu xông tới, nhưng khi đôi chân cô vừa bám vào minh con vật hôi hám thì nó húc đầu vào bụng cô, ngoạm một miếng vào đùi rồi hất mạnh khiến cô ngã nhào. Mi Lu Anh kêu lên:

- Chết cha! Nó có nhu đạo…

Vừa nói, Mi Lu Anh vừa tiến tới. Gã chuột chù ỷ sức xông vào, nhưng sức vóc gã thì làm gì được Mi Lu Anh, chú chó nhỏ lấy tay đấm một quả như trời giáng vào hàm con chuột làm nó ngã ngửa. Cô Miu chỉ đợi thế, xông vào cào cấu con chuột liên hồi để trả thù cú ngã khi nãy. Gã chuột chù quả là một lực sĩ, lãnh một cú đấm, nhận mấy cái cào cấu đến sướt da mà vẫn còn mạnh như vâm. Liệu thế chống không nổi, gã bỏ chạy.

Mi Lu Anh, cô Miu Miu đuổi theo bén gót. Một đàn chim chạy theo hỗ trợ. Mi Lu Em biết sức, không thể đánh nhau với chuột chù thì nhanh trí, chạy đến bên miệng hang của gã ngồi bẹp lên chận đường. Gã chuột chù chạy đến cửa hang thấy thế, nổi máu hung, xông đại vào người Mi Lu Em. Mi Lu Em thấy cái thân hình hôi hám của gã chuột đâm sầm vào mình thì hoảng vía, muốn né tránh. Nhưng chú chó kịp nghĩ, nếu mình hèn nhát, gã chuột chù sẽ thoát được và biết đâu, sau đó lại gây bao tai họa cho các thú trong vườn. Vì vậy chú giữ nguyên vị trí, gừ một tiếng rồi đưa tay đẩy chuột chù ra. Chuột chù cáu tiết cắn chú một miếng, chú vẫn kệ. Vừa lúc Mi Lu Anh và cô Miu Miu chạy tới. Mi Lu Anh đá cho chuột chù một cú. Cô Mi Miu tát chuột chù đến sưng mặt. Con vật hung dữ đến phút chót cuộc đời còn bạo tàn, quật mình vào cô Miu Miu đến bịch một tiếng khiến cô lại một phen ngã ngửa. Mi Lu Anh can thiệp kịp thời, đá cú song phi rồi bồi tiếp hai quả đấm ngàn cân. Con chuột ứa máu miệng, ngã ngửa, đầu va vào đá, giẫy tê tê mấy cái rồi nằm im luôn.

Cô Mi Miu gượng ngồi dậy sau cái ngã ê ẩm, hỏi Mi Lu Anh:

- Nó chết rồi phải không?

Mi Lu Anh gật đầu:

- Con vật khốn kiếp ấy dữ dằn quá, cháu chưa từng gặp ai hung bạo như nó.

Đám chim câu xúm quanh Mi Lu Anh khen ngợi:

- Mi Lu Anh thật can trường… Cám ơn Mi Lu Anh đã đã diệt cho bọn tôi một tai họa…

Tôi nghiệp Mi Lu Em nãy giờ, ôm chỗ đau ngồi một mình một góc. Mi Lu Anh chạy lại hỏi han:

- Có sao không em?

Mi Lu Em cười nhăn nhó:

- Con quỷ dữ quá! Nó to lớn thế kia chắc cô Miu Miu phải dùng đến mấy bữa mới hết…

Cô Miu Miu bĩu môi:

- Xí! Thịt nó ấy hở? Cái đồ dữ tợn, hung hăng, bẩn thỉu, hôi hám ấy có thí không, cô cũng không thèm ăn nữa. chút nữa đem vất xác nó ra ngoài đường cho rồi…

Ông Lu Lu nói vọng ra đằng đám đông:

- Ấy! Không được. Vất con vật dơ bẩn ra đường là làm hại vệ sinh chung. Đào cái hố cạnh gốc cây ổi chôn nó xuống, mình bón cây luôn thể…

Tất cả cùng đồng ý:

- Phải đó! Cái xác thối tha chỉ đáng làm phân bón.

*

Tối đến, các thú mở tiệc ăn mừng. Mi Lu Anh có công đầu được cử làm chủ tọa. Đàn chim con trình bày một màn vũ. Một cô chim đang tuổi cặp kê hát một bản tình ca. Đặc biệt, một cây bông mười giờ tình nguyện hy sinh cuộc đời ra trước căn nhà gỗ nhỏ, nở thật tươi để tô điểm cho buổi họp mặt. Ông Lu Lu nói:

- Ta rất hài lòng vì sự đoàn kết của các thú hầu chống lại kẻ phá hoại. Ta tin chắc rằng từ nay về sau, nếu có tên hung dữ nào xuất hiện, tất cả lại cùng đoàn kết chống nó như lần này. Chúng ta quyết không tha kẻ phá hoại…

Những con thú ngồi quanh cùng kêu to theo:

- Quyết không tha kẻ phá hoại…


NGUYỄN THÁI HẢI
____________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG IV

(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 189, ra ngày 15-11-1972)



Nguồn : https://tuoihoandmore.blogspot.com