Có
những bài thơ chỉ đọc vào buổi sáng mới thấy hay, hoặc những bài thơ
chỉ làm hồn mình rung động khi thưởng thức vào buổi chiều, buổi tối ;
nhưng cũng có những bài thơ mà bất cứ giờ phút nào tìm đến ta cũng hưởng
đầy đủ những ý vị thiết tha, được rung cảm tuyệt đối, tràn trề. Những
bài thơ đó ta có thể gán cho một danh hiệu tuyệt tác được: người có
những bài thơ tuyệt tác đó là Tôn nữ Thu Dung.
TÔN
NỮ THU DUNG, mười bẩy tuổi, nữ sinh mười hai A của trường Thánh Tâm
Bonne Coeur Nha Trang. THU DUNG còn trẻ nhưng hoạt động văn nghệ khá
mãnh liệt với những thơ, văn đăng ở các báo, có thể là Tuổi Hoa, Tuổi
Ngọc và Ngàn Thông, Mây Hồng của quá khứ, có chân trong nhóm GIAO HỮU,
hiện diện cùng khắp trong các tập san bỏ túi của bạn bè.
THU
DUNG gốc ở Huế, những người con gái Huế thường lãng mạn và đầy tình
cảm, phải chăng vì thế mà thơ Dung như tràn ngập, sướt mướt những dư âm
của một khối tình, bạn bè, học đường và riêng cái “ta” nhỏ bé. Lời thơ
nhẹ và êm, như hơi thở – có thể là gió thoảng, với một kỹ thuật điêu
luyện – dù ở thể thơ nào THU DUNG cũng đem lại niềm thông cảm vi diệu,
nhất là những bài 5 chữ.
NGUYÊN LY mời các bạn thơ theo dõi thơ và mộng với người thơ TÔN NỮ THU DUNG trong phần đất dành riêng sau này.
EM – TUỔI NHỎ
Mưa hiền rụng xuống hồn em
Lá rơi trên tóc chiều im giọt đàn
Môi cười ấm cả mùa sang
Sầu bay muôn lối bạt ngàn cánh chim
EM – MÙA THU
Đường xưa tắt nến giữa chiều
Ô hay lòng cũng quạnh hiu bao giờ
Ngày về xa quá như mơ
Bàn tay giữ mộng – mộng vừa vuột bay
EM – MUÔN THUỞ
Em về hát khúc chia xa
Chiều buông cánh hạc bóng tà huy nghiêng
Em về như thể là chim
Trăm năm giữ nụ cười hiền trên môi
THU KHÚC
• Cho Anh Thu và ngày của me
• Thu về phải không em
Cúc có vàng lưng giậu
Khói giăng ngang qua rèm
Bàn tay anh chim đậu
• Em về phải không thu.
Mù xa mây viễn xứ.
Môi nào cười âm u.
Có ru hồn anh ngủ.
• Em đi trong trời mưa.
Môi ngậm lời hát cũ.
Những bụi nước tình cờ
Rơi xuống đời ngái ngủ
• Em đi trong chiều gió
Tóc bay đầy trên vai
Hàng cây xanh đứng ngó
Hình như ngày đang phai…
GỞI NHỮNG HẠT MƯA
Vẫn còn đó mùa thu ngái ngủ
Bầy sơn ca về reo âm vang
Môi đã ấm lời yêu dấu cũ
Tay hư vô đón nỗi buồn vàng
Vẫn còn đó mưa đang mùa hạ
Phượng nồng nàn trên lối ta đi.
Hàng sao gầy buồn rơi mấy lá.
Chân lặng lờ khuất dấu thiên di
Vẫn còn đó ngày ta vào học
Gió mù bay trời đất giao mùa
Có nhớ chi bạn, thầy, sách vở
Tay lạnh lùng đón mấy hạt mưa.
TƯ KHÚC
1. Em về bay tóc cỏ
Ngậm trên môi nụ hồng
Chân nhẹ từng bước nhỏ
Sợ làm phai nắng nhung
Tháng sáu cành phượng nở
Rời lớp học rưng rưng
Tháng bảy hoa phượng đỏ
Bè bạn xa vô cùng
Em dấu thời tuổi nhỏ
Rồi cũng đành quay lưng
Và cổng trường không mở
Rơi trên tay lệ nồng
Xót xa từng hơi thở
Bạn bè ai biết không
2. Em về chân bước nhẹ
Tóc rối theo chiều đưa
Ve hót lời khe khẽ
Dấu môi chào hạ xưa
Thôi vẫy tay chào nhé
Những cơn mưa đầu mùa
Em về nghe nhớ quá
Bạn bè yêu dấu xưa.
3. Tháng tám em vào học
Cũng sân trường lá xanh
Phượng tàn rơi trên tóc
Phấn trắng và tường xanh
Ngẩn ngơ nhìn rồi khóc
Những nhỏ bạn thân tình
Đã rời trường bỏ lớp
Đã là chim bay nhanh
BÀI CA HƯ VÔ
Trăng nằm ngủ giữa hư vô
Kìa ngàn sương lạnh mơ hồ trên vai
Bàn tay giữ mộng tàn phai
Tóc huyền em có thả dài không em
Mai về nghe mấy tiếng chim
Hoàng oanh, hồng tước, vành khuyên rộn ràng
Môi hồng ngậm giọt mưa tan
Mi ngoan đón gió mùa sang ngậm ngùi
Đầu ngày những bước chân vui
Cuối ngày là khóc chôn vùi ước mơ
TÔN NỮ THU DUNG
Những
bài thơ trên đã là một giới thiệu khá đầy đủ, NGUYÊN LY nghĩ rằng mình
khỏi cần nói thêm điều gì nữa. Chỉ xin gởi TÔN NỮ THU DUNG một lời chúc
lành – cho hồn thơ ngự vĩnh viễn trong trái tim cô học trò nhỏ ở trường
THÁNH TÂM Bonne Coeur.
NGUYÊN LY
(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 206, ra ngày 1-8-1973)