Chủ Nhật, 4 tháng 6, 2017

CHƯƠNG I_CHUỖI NGỌC TRƯỜNG SINH


CHƯƠNG I


Một tiếng hú kinh hồn làm Cảnh và Phúc giựt mình. Hai cậu học sinh đang đứng trước tấm cửa biệt thự nhà họ Trịnh ở vùng Phú Lâm mà chưa dám thò tay mở. Dưới ánh trăng suông, ngôi biệt thự cổ xưa, với những bức tường đầy rêu phủ, có một vẻ hoang vu, huyền bí lạ thường.

Vai đeo một máy ghi âm, Cảnh đang nói vào máy để mô tả cảnh vật trước mắt, thì bỗng cậu ngưng lại để nhận xét:

- Phúc này! Nhiều người đồn rằng tòa biệt thự này có ma. Hoài của, hồi đó nhà đạo diễn Lê Thanh cần gấp một ngôi nhà có ma, mà tụi mình không nghĩ đến tòa biệt thự này.

- Ừ nhỉ! Chắc ông Lê Thanh khoái chỗ này lắm, để quay một cuốn phim ly kỳ. Nhưng cậu phải biết, ông ấy và tụi mình đâu có cùng một sở thích. Thôi tụi mình nên chuồn cho mau, vì…

“Hú u u u u u u u…”

Một tiếng hú khủng khiếp nữa làm hai cậu sởn tóc gáy.

- Nghe thấy chưa, cậu? – Phúc nói – Thôi chuồn lẹ đi.

- Khoan đã nào! – Cảnh đáp, tuy hắn ta cũng muốn chuồn theo bạn – Nếu xếp Linh ở đây thì chắc hắn đã thâu được tiếng hú này rồi.

Linh, Cảnh và Phúc là ba cậu học sinh đồng chí hướng, đã thành lập một văn phòng thám tử được hơn năm nay để các cậu tiêu khiển ngoài giờ học tập, và hoạt động hăng say nhất vào vụ nghỉ hè mà không lấy thù lao. Linh được tôn lên làm xếp, vì cậu ta có một khối óc suy luận rất tinh vi, sắc bén.

- Chính vì hắn không có ở đây thì tụi mình mới thừa dịp chuồn êm chứ! – Phúc đáp.

Nhưng ngay lúc đó, Cảnh đã xoay máy ghi âm về phía biệt thự vắng vẻ.

“Hú u u u u u u u…”. Tiếng hú khủng khiếp lại vang lên lần nữa.

- Thôi, thâu như thế đủ rồi, chuồn đi! – Phúc dục bạn.

Lần này Cảnh không phản đối nữa và hai cậu chạy thật lẹ đến chỗ để xe đạp.

Nhưng chưa được mấy bước thì các cậu đụng một bọn người đi tới hỏi:

- Cái gì ầm ĩ thế mấy em?

- Chúng cháu vừa nghe mấy tiếng ma hú – Phúc đáp

- Bậy nào! Chắc là ai bị đụng xe đấy chứ – người kia nói.

Bọn người vừa tới gồm năm sáu ông đã đứng tuổi. Họ bàn tán với nhau mà không thèm để ý tới hai cậu nhỏ nữa. Họ ăn bận lịch sự, có lẽ ở gần đâu đây.

- Ta phải vào nhà này mới được – một ông mang bộ râu mép và tiếng nói trầm trầm đề nghị – Chúng ta muốn thăm cái biệt thự này trước khi nó bị san phẳng thì đây là một dịp tốt còn gì nữa. Trong nhà có người bị thương không biết chừng.

- Nên báo cảnh sát là hơn – một ông khác đề nghị – Đó là công việc của họ mà.

- Thế mình đợi cho nạn nhân chết hay sao? – Ông trước trả lời với giọng bực tức.

- Đúng – một ông mang mục kỉnh nói – Chúng ta cứ vào quan sát đi.

- Thì ông vào đi, tôi đi kêu cảnh sát.

Một ông khác tay bế một con chó xinh xinh nói:

- Nếu bên trong chỉ có một con mèo hoặc một con chim gì đó trú ẩn, mà ông lại đi kêu cảnh sát thì nực cười chết!

- Nhưng…

- Quí vị này! – một ông cao lớn nhất trong bọn nói – Nhân số bọn ta đến nửa tá, lại có cả đèn bấm. Vậy ta hãy vào trong nhà thăm thú, rồi nếu cần, ta sẽ kêu cảnh sát cũng không muộn. Còn hai cậu nhỏ kia, các cậu nên về đi, chúng tôi không cần đến các cậu.

Nói đoạn, ông ta bước về hướng biệt thự. Sau giây phút do dự, những ông khác cũng bước theo. Phúc bảo Cảnh:

- Thôi tụi mình rút lui đi, ông cao lớn nói phải đó, họ không cần đến tụi mình.

- Có lẽ, nhưng nếu mình về nhà mà chẳng biết là ai đã hú như thế thì chắc xếp Linh sẽ phải kêu trời. Thế tụi mình không phải là thám tử hay sao? Đông người thế này thì sợ quái gì?

Nói xong, Cảnh chạy theo bọn người kia. Phúc thấy vậy cũng chạy theo nốt.

Tới cửa, bọn người dừng lại, do dự. Rồi ông cao lớn thò tay vặn quả nắm. Cánh cửa mở ra, để lộ một căn phòng tiền đình rộng thênh thang, chìm trong bóng tối âm u.

- Đèn bấm, đèn bấm! – Ông cao lớn ra lệnh.

Rồi ông ta bấm đèn của mình và bước vào trong. Mọi người cùng tiến vào. Cảnh và Phúc lẹ làng bước theo.

Dưới ánh đèn bấm phóng lên tứ phía, người ta thấy những bức tường căng đầy gấm vóc Tầu.

Một cầu thang vươn lên tầng trên theo một đường cong rất uy nghi.

- Chính từ trên lầu kia mà ông già Trịnh Thường đã té xuống từ sáu chục năm nay – một ông vừa nói vừa chiếu đèn lên cầu thang – Và ngôi nhà này vẫn đóng im ỉm từ hồi đó. Mùi mốc hôi hám quá.

- Nhiều người đồn rằng ngôi nhà này có ma – một ông khác nói – Điều đó chẳng có chi lạ, nhưng tôi ước mong rằng tối nay chúng ta sẽ không thấy ma.

- Bây giờ chúng ta đi quan sát từng dưới đã – Thay vì bàn cãi, ông cao lớn quyết định, vì lúc này ông đã đương nhiên trở thành người chỉ huy cả bọn.

Nhiều căn phòng đứng san sát thông ra tiền đình đều trống không. Sàn nhà bị phủ một lớp bụi dầy, chái nhà bên tay mặt thì thông ra khoảng không vì thợ đã bắt đầu tháo gỡ tường.

Bọn người bèn quay sang chái bên kia sau khi đi qua một dãy phòng vắng vẻ mà một tiếng động nhỏ cũng vang dội lên. Họ tiến vào một phòng khách rộng lớn. Bọn người đứng tụ lại giữa phòng, trong bầu không khí nặng nề khó thở.

- Công việc mình đang làm thật là vô ích – một ông nói thì thào – Phải kêu cảnh sát mới được.

- Suỵt!

Mọi người đứng yên lặng như những pho tượng.

- Tôi vừa nghe thấy tiếng động. Có lẽ một con vật gì. Chúng ta thử tắt đèn coi.

Các đèn bấm được tắt hết. Phòng khách chìm trong bóng tối. Ánh trăng lọt qua mấy lỗ cửa trên cao, chiếu lờ mờ xuống sàn nhà trông thật hiu hắt.

- Coi kìa! – một ông hớt hải thốt lên.

Mọi người vội quay nhìn về phía cửa vào. Một bóng người lờ mờ xanh đứng đó, rung rinh như bóng sương đêm.

- Ma, ma, chính là ông Trịnh Thường!

- Bật đèn lên! – Ông cao lớn ra lệnh – Chiếu vào hiện tượng đó coi!

Ông ta chưa dứt lời thì bóng ma đã lướt bên tường và biến sau cái cửa. Ba ánh đèn bật lên chỉ kịp bao vây một khoảng không…

- Có lẽ vừa rồi là ánh đèn pha xe hơi đó, quí vị ạ! – Một ông nói – Chúng mình trở lại tiền đình coi.

Về tới phòng tiền đình, chẳng ai thấy gì cả. Đèn bấm lại được tắt đi và mọi người đứng im lặng, chờ đợi. Con chó của ông nọ thỉnh thoảng rít lên mấy tiếng nho nhỏ.

Lần này, Phúc trông thấy bóng ma trước nhất. Lờ mờ xanh như lần trước, nó đứng ở khoảng giữa cầu thang.

- Nó kìa! – cậu học sinh kêu lên.

Mọi người đều quay nhìn. Bóng ma lướt từ bậc nọ lên bậc kia rồi biến vào bóng tối trên lầu.

- Chúng ta đuổi theo đi! – Ông cao lớn ra lịnh – Chắc lại có kẻ nào muốn giỡn bọn mình một trò hề đấy mà!

Mọi người tranh nhau đuổi bắt con ma. Lên tới cầu thang, lại chẳng thấy chi hết.

Suy luận như Linh vẫn thường làm, Cảnh đề nghị:

- Cháu có một ý kiến. Sàn nhà này đầy bụi, nếu có tên hề nào định giỡn thì chắc phải có vết chân, chúng ta có thể theo sát nó được.

- Đúng! – ông bế con chó đáp – Để soi đèn bấm dưới sàn coi nào.

Đèn được chiếu xuống, nhưng bụi sàn vẫn y nguyên, không thấy một vết chân nào cả.

- Vậy thì nó đã đi lối nào? – Một ông hỏi. Chẳng ai trả lời.

- Thôi ta lại bắt đầu đi và chờ đợi vậy – một ông khác đề nghị.

- Chúng mình nên rời khỏi nơi này là hơn.

Tuy nhiên, vì chẳng ai muốn thú nhận là mình đã bắt đầu sợ sệt, mọi người vẫn đứng yên vị. Tất cả bọn có tám hay chín người, kể cả Phúc và Cảnh. Bỗng một ông thì thầm:

- Trông bên trái kìa, ngay ở lầu này…

Một bóng lờ mờ xanh vừa hiện ra gần đó, cạnh một khuôn cửa. Dần dần bóng xanh rõ thêm, và hiện thành một bóng người, bận một chiếc áo xanh dài rộng, như áo một quan đại thần ngày xưa.

- Chớ làm hắn sợ, để coi hắn làm gì…

Mọi người đứng im lặng.

Bóng chuyển động từ từ, lướt theo bức tường tới đầu hành lang. Rồi nó rẽ vào khúc quanh và biến mất.

- Chúng ta nên chậm chậm theo hắn.

- Coi xem dưới đất có dấu chân hay không – Cảnh nhắc.

Hai ngọn đèn bấm được bật lên và sục sạo trong bóng tối.

- Chẳng có vết chân nào cả. Có lẽ tên hề này nó đi trên không khí.

- Vậy chúng ta đi theo nó – ông cao lớn nói.

Rồi ông ta bước đi, mọi người đi theo sau. Tới một lối ngang thì thấy hai cái cửa ngỏ. Đèn lại được tắt đi. Một lát sau, bóng ma từ một cái cửa hiện ra, đi tới đầu kia rồi biến mất.

- Coi như nó chui qua tường… – Cảnh thì thầm – Mà sàn thì vẫn không có vết chân.

*

Khi nhận được tin trình báo, viên thanh tra cảnh sát Duy Đức dẫn ngay nhân viên tới điều tra tại ngôi biệt thự, nhưng chẳng tìm thấy ai lẩn trốn bên trong, đến một con thú vật bị thương cũng không thấy.

Thanh tra Duy Đức là một người đứng đắn, chưa hề trông thấy ma bao giờ trong nghề trinh thám của ông. Nên ông ta chẳng dám phúc trình lên tượng cấp những sự việc đã xảy ra đêm qua mà người ta đã kể lại với ông, sợ làm trò cười cho cấp trên.

Nhưng ông ta cũng thấy khó nghĩ, vì có tới tám nhân chứng đáng tin cậy đã trông thấy ma sau khi nghe tiếng hú rùng rợn trong tòa biệt thự.

________________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG II