Thứ Tư, 7 tháng 6, 2017

CHƯƠNG XVI_CHUỖI NGỌC TRƯỜNG SINH


CHƯƠNG XVI


Trong hang đá dẫn vào các đường hầm, Cảnh và Châu ngồi tựa lưng vào vách, có hai tên trong bọn Ngưu ngồi hai bên canh giữ. Chân các cậu bị trói nên chẳng có hy vọng gì trốn thoát.

Còn Phúc và Ngưu đã tiến vào đường hầm để kiếm chuỗi ngọc.

- Anh có tin tưởng vào ông già Lâm Kiệt không? – Cảnh hỏi bạn – Anh có chắc rằng ông sẽ cho thả bọn mình ra nếu Phúc nạp chuỗi ngọc cho tên Ngưu?

- Có thể tin tưởng lắm. Ông ta có quyền lực vô biên nên có thể tự cho phép mình được lương thiện. Có lẽ ông ta là một thủ lãnh bí mật của khu Huê kiều Chợ Lớn cũng nên.

- Dầu sao thì tên Ngưu cũng có vẻ rất sợ sệt khi đứng trước mặt ông. Nhưng một điều làm tôi lo ngại : Nếu Phúc không tìm thấy chuỗi ngọc thì sao?

- Thấy chứ, Phúc tinh khôn lắm.

Trong khi đó, tên Ngưu và Phúc vẫn vào sâu trong hầm.

- Nhãi con, đừng có gạt tao đấy nhé – Ngưu vừa lẩm bẩm vừa soi đèn – Ba con ngựa của tụi bây đã được giấu kín trong một hốc đá gần một cái giếng thiên nhiên. Nếu ta mà không có chuỗi ngọc mang về, tụi bây sẽ được quẳng xuống đó và khi cử hành tang lễ của tụi bây, ta sẽ là người khóc nhiều nhất, nhớ kỹ đấy.

Phúc nghe nói rùng mình. Cậu biết rằng tên Ngưu sẽ làm đúng lời hắn nói. Có lúc, cậu đã định bụng đưa cho hắn chiếc đèn có đựng đá cuội trong ruột để cứu vãn tình thế, nhưng như thế thì liều lĩnh quá. Nên cậu chỉ còn một ý muốn là tìm chuỗi ngọc nạp cho hắn để các cậu được tự do.

- Đồ bất trị! – tên Ngưu lẩm bẩm – Tụi bay tưởng đã bỏ rơi được ta. Cái lúc mà ta thấy tụi bay rẽ vào hang đá ta đã đoán biết tụi bay định đi ngã nào rồi. Các đường hầm này, ta còn biết trước tụi bay bởi vì khi ta tới một đất lạ, công việc đầu tiên là ta phải hỏi thăm đường đất, để khi cần cao chạy xa bay thì ít nhất ta đã thông thuộc đường đi nước bước.

Hai người đã tới chỗ hầm sụt.

- Ta đợi bay ở đây, nhãi con! Vào mà kiếm lẹ lên, nếu không…

Phúc đã quen lối, nên chẳng mấy chốc đã bò hết quãng khó khăn. Rồi cậu chạy một mạch tới chỗ bộ xương con lừa.

Nhưng ác hại thay! Cái sọ con lừa đã biến mất. Biến mất dưới một tảng đá lớn, đã bị lở từ trên vách hầm xuống, có lẽ vì động đất.

Chuỗi ngọc quí giá bị nghiền nát nhừ dưới khối đá, không còn nữa.

Bây giờ làm thế nào để có chuỗi ngọc nạp cho tên Ngưu?

Phúc thử đẩy tảng đá ra nhưng không chuyển. Vả chăng, các viên ngọc đã bị nghiền nát thì lấy lại để làm gì?

Phúc đứng suy nghĩ.

Cậu có thể chạy ngay tới Cuống Họng để thoát ra khỏi đường hầm bằng ngả kia. Nhưng như thế cũng có thể lọt vào một ổ phục kích của tên Ngưu, rồi Cảnh và Châu có thể mất mạng khi mưu cơ này bị đối phương phát giác. Cậu có quyền làm như vậy không?

Mặc dầu lo sợ, Phúc cũng gan dạ trả lời : Không.

Cậu bỗng nhớ lại chiếc đèn bấm đựng đá cuội trong ruột, được giấu gần đó. Tại sao không dùng nó để gạt tên Ngưu?

Cậu tìm thấy chiếc đèn dễ dàng vì đã đánh dấu bằng mấy cục đá.

Bây giờ cậu lại thấy ân hận là tại sao không để nguyên chuỗi ngọc trong chiếc đèn này, đến nỗi bây giờ bị mất. Nhưng ai đoán trước được tảng đá rơi vì động đất?

Cậu giắt chiếc đèn vào lưng rồi tìm đường ra. Tới chỗ hang bị sụt, cậu nom thấy ánh đèn bên kia và nghe thấy tên Ngưu thúc giục:

- Mau lên, thằng nhỏ! Bay đi dạo trong đó hết cả giờ rồi đó!

Trong dạ hoang mang, Phúc bò lổm cổm qua khỏi quãng sụt, rồi đứng lên phủi đất bụi dính đầy quần áo.

- Cái đèn! – Ngưu vừa quát vừa giựt ở tay Phúc. Thấy nó nằng nặng hắn bèn bỏ vào túi.

- Thôi đi! – hắn ra lệnh – Dễ thường bay muốn ngủ đêm ở đây chắc?

Rồi hắn bước mau ra lối cửa hang.

Phúc theo sau, trong bụng thấy thấp thỏm lo âu, không dám hy vọng rằng mưu cơ thành tựu.

Quả nhiên, tên Ngưu vừa đi được mươi bước thì dừng lại.

- Biết đâu tụi bay không gạt ta? – Hắn nói – Với những tên bất trị này thì khó mà tin được chúng.

Hắn bèn rút chiếc đèn trong túi ra rồi vặn nắp. Phúc vội ù té chạy. Nhưng tên Ngưu đã phản ứng nhanh hơn, hắn thò chân ra ngáng cẳng Phúc một cái, cậu bị ngã xuống đất như trời giáng, tối tăm cả mặt mũi. Một lát sau đỡ đau, cậu lồm cồm ngồi dậy.

Tên Ngưu sùi bọt mép vì phẫn nộ. Hắn đã thấy những viên sỏi gói trong chiếc khăn tay. Biết rằng đã bị gạt, hắn rút con dao ra cầm tay.

Dưới ánh đèn bấm, lưỡi dao sáng loáng.

Tên Ngưu giơ ta tóm lấy cổ Phúc, dí mũi dao vào sườn quát:

- Đi mau!

Phúc bước theo, lo lắng.

- Tụi bay đã biết cái gì đang chờ đợi tụi bay – Ngưu nói lầu bầu – nếu tụi bay tìm cách gạt ta thì ông già Lâm Kiệt đã bật đèn xanh cho ta để thanh toán cả ba đứa, đó là điều mà tụi bây muốn. sáng mai, mặt trời sẽ mọc, nhưng không phải cho tụi bay đâu nhé.

Phúc chẳng buồn giải thích gì nữa và cảm thấy vô cùng thất vọng.

Vài phút sau, hai người đã tới cái hang rộng ở lối vào. Phúc thấy Cảnh và Châu vẫn ngồi ở chỗ cũ, hai bên có hai người canh gác ngồi cúi mặt.

- Đứng dậy, các chú! – Tên Ngưu ra lệnh – Ta phải thanh toán mấy thằng bất trị này và rút lui cho lẹ.

Hai người kia từ từ đứng dậy.

Bỗng, có tới nửa tá đèn bấm bật lóe lên cùng lúc. Vừa lúc đó, hai người kia rút súng ra. Dưới ánh sáng, mặt họ khác hẳn hai kẻ đồng lõa của tên Ngưu bị trói nằm một xó.

- Giơ tay lên, Ngưu! – Ông cảnh sát viên ra lệnh.

Tên Ngưu vội chụp lấy cánh tay Phúc lôi cậu chạy tuốt ra ngoài. Không ai chận lại kịp và cũng không ai dám nổ súng vì sợ đạn trúng vào Phúc,

Tới cửa hang, hắn buông con tin ra và biến vào bóng tối. Mấy phát đạn nổ theo chỉ có hiệu lực làm cho hắn chạy mau hơn.

- Thôi, để mai sẽ tóm cổ hắn cũng được – cảnh sát viên nói – Bây giờ tôi rất hả lòng đã kiếm ra ba cậu nhỏ.

Phúc, Cảnh, Châu và Linh đang bày tỏ nỗi vui mừng về kết quả may mắn của cuộc phiêu lưu vừa qua.

- Sao những ông này tới đây được? – Phúc vừa hỏi vừa chỉ những nhân viên cảnh sát.

Ông Hồng Phong từ trong bóng tối tiến ra để trả lời câu hỏi đó, và kiêu hãnh đặt tay lên vai cậu con, ông nói:

- Linh đã khám phá ra tên chánh phạm. cậu cũng đã tìm ra mảnh giấy của Cảnh báo tin đang bị khốn ở trong hầm. Ông cảnh sát viên đã mang viện binh tới đây. Sau một trận thư hùng ngắn, những đồng lõa của tên Ngưu đã bị bắt và chúng ta đã thiết lập ổ phục kích mà con thấy đó.

_______________________________________________________________________ 
Xem tiếp CHƯƠNG XVII