CHƯƠNG
IX
Giữa
hai rặng trà, con Đạm Vân vẫn phóng như bay, theo hướng mỏm đá về phía Tây.
Phúc không điều khiển nổi, đành phải để mặc nó muốn chạy đâu thì chạy.
Ngựa
theo con đường nhỏ leo lên sườn núi. Đường mỗi lúc một dốc thêm, buộc Đạm Vân
phải giảm bớt tốc lực. Lúc đó, Phúc mới dám ngoái cổ nhìn trở lại.
Bác
Ngưu vẫn đang lái xe đuổi phía sau. Nhưng tới mỏm đá, bác phải dừng xe lại. Bác
bèn nhẩy xuống đất, tay khoa lên, miệng hò hét như điên.
Phúc
thấy Cảnh và Châu cũng đang phóng tới. Họ đã được mục kích từ đầu màn kịch đèn
bấm và phóng ngựa theo lối của Phúc. Châu ngồi trên lưng con Huyền Anh hùng vĩ
đang dẫn đầu. Cậu thúc ngựa lên để bắt kịp Phúc. Trái lại, Cảnh trên lưng con
Ngọc Hồng chậm chạp bị bỏ xa ở phía sau.
Con
ngựa của Phúc rẽ quặt một cái gấp quá làm cậu nghiêng người đi suýt ngã xuống
đất.
Tới
một quãng đường phẳng, Đạm Vân lại tăng thêm tốc độ.
Lúc
đó, Phúc nghe thấy vó ngựa Huyền Anh dồn dập phía sau. Khi phóng tới ngang
Phúc, Châu bèn nằm rạp xuống cổ ngựa và thò tay nắm lấy dây cương của Đạm Vân,
cạnh chỗ hàm thiếc. Rồi cậu ghìm Huyền Anh bớt dần tốc độ, làm cho Đạm Vân cũng
phải ghìm theo. Hai con ngựa tiến song hàng một quãng rồi dừng lại cạnh nhau,
mình đầy mồ hôi ướt đẫm.
-
Cám ơn anh Châu nhé, cám ơn rất nhiều! – Phúc kêu lên vì không giấu được nỗi
xúc động – Nếu không có anh, có lẽ tôi đã chạy tới Bảo Lộc hay là bị quật xuống
đất rồi.
Châu
nhìn Phúc với đôi mắt thắc mắc.
-
Có chuyện gì vậy anh Châu? Tôi có làm điều gì sơ xuất chăng? – Phúc hỏi với
giọng lo lắng.
-
Tôi không hiểu sao bác Ngưu lại làm cho ngựa của anh hoảng sợ đến thế.
-
Bác không chủ ý làm thế đâu. Bác muốn gây với tôi đó. Bác gọi tôi là ăn cắp,
mất dạy, và đang trong cơn thịnh nộ.
-
Ban nãy lúc đi ngang qua, tôi thấy bác như điên lên vì tức giận – Châu nói –
Bác luôn luôn có khẩu súng lục bên mình để bắn những con rắn độc. Tôi thấy bác
rút súng ra và tôi lo bác định giết anh.
-
Giết tôi vì lý do tôi mượn của bác một chiếc đèn bấm mà lại không phải đèn của
bác!
Phúc
nói xong, rút chiếc đèn bấm lên xem với vẻ ngạc nhiên. Châu vội kêu lên:
-
Ơ! Cái đèn này đâu phải là của bác Ngưu? Tôi muốn nói là không phải chiếc đèn
mà bác vẫn giữ thường ngày và tối qua bác đã đưa tôi mượn đó.
-
Thì tôi thấy nó nằm gọn trong hộp đồ nghề của bác mà. Vì chẳng thấy cái nào
khác, tôi cho rằng đúng là cái đèn anh muốn nói mà tôi có thể lấy được.
-
Anh đưa tôi coi thử.
Phúc
đưa chiếc đèn cho Châu.
-
Sao lại nhẹ thế này? Không có pin ở trong hả?
-
Vậy thì lại càng lạ lùng hơn nữa. Bác Ngưu nổi giận vì một chiếc đèn hỏng,
không xài được.
-
Hay là…
Lúc
đó, Cảnh cũng vừa chạy tới.
-
A! Các cậu đây rồi! – Cảnh vừa reo vừa thở ra nhẹ nhõm.
Thấy
hai bạn như bối rối về một điều gì, cậu hỏi:
-
Có chuyện chi vậy hai anh?
-
Chúng tôi đang tìm xem lý do gì đã làm cho bác Ngưu tức giận như vậy – Châu đáp
với vẻ mặt bình tĩnh trở lại.
Rồi
cậu mở nắp chiếc đèn, thấy trong ruột có một gói giấy lụa. Châu thò hai ngón
tay vào rút gói ra, mở cẩn thận dưới những cặp mắt chăm chú của Cảnh và Phúc.
-
Trời ơi, chuỗi ngọc huyền diệu! – Phúc kêu lên.
-
Mà tên Ngưu đã lấy trộm! – Cảnh phụ họa.
Đôi
môi Châu mím lại. Một lát sau, cậu mới cất tiếng:
-
Phải, hắn đã lấy trộm, hoặc là hắn đã cho hai tên thủ hạ lấy trộm, và hắn đã
giấu trong ruột chiếc đèn bấm cũ này. Nơi cất giấu thật là tuyệt diệu : chẳng
ai thèm để ý tới và khi để trên xe jeep thì hắn tha hồ mang đi đâu cũng được.
-
Đúng vậy, nhưng hắn không ngờ trước được rằng hôm nay chúng ta lại mượn hắn
chiếc đèn này – Cảnh nói.
-
Khi vào trong kho, hắn không trông thấy bọn mình nên hắn tưởng là an toàn –
Châu nói – Tôi cũng chẳng hiểu hắn vào làm gì trong kho với bọn người đó. Có lẽ
chúng đang âm mưu một sự gì. Như vậy tôi tin rằng tên Ngưu biết nhiều về các
tai họa đã xảy ra cho đồn điền.
-
Vậy chúng ta phải trở về nhà gấp để báo tin cho ông Thuận rõ – Phúc nói – Tôi
chắc rằng bà cô anh và chú anh sẽ nhờ Cảnh sát điều tra tên Ngưu.
-
Tôi thấy chuyện đó không phải dễ gì – Châu đáp – Ngưu là một tên nguy hiểm, độc
ác, liều lĩnh. Hắn không để tụi mình tố cáo hắn một cách dễ dàng như thế đâu.
-
Vậy hắn sẽ làm gì? – Cảnh hỏi với vẻ lo lắng.
-
Để tụi mình xem xét ngay bây giờ – Châu vừa nói vừa xuống ngựa – Anh Cảnh ở đây
giữ ngựa, còn anh Phúc và tôi thì trở lại đàng kia để quan sát tình hình dưới
thung lũng ra sao.
Rồi
hai cậu giao cương ngựa cho Cảnh, đi trở lại con đường cũ. Tới một mỏm đá, họ
nằm rạp xuống để nhìn khắp thung lũng mà không ai có thể trông thấy họ.
Có
hai tên đang đứng gác lối xuống núi. Chiếc xe jeep thì chạy hết tốc lực về phía
cái làng ở đầu thung lũng bên kia. Chiếc cam-nhông cũng đậu chặn ngang con
đường lên núi.
-
Chắc tên Ngưu đang đi kiếm ngựa – Châu nói – Còn thủ hạ của hắn thì chặn lối
xuống. Vậy chúng ta không thể dùng ngựa để phóng xuống và nếu chúng ta đi bộ
thì chắc chắn sẽ bị bắt.
-
Anh muốn nói rằng hiện giờ tính mạng của chúng ta đang ở trong tay hắn?
-
Tôi chắc hắn nghĩ thế. Chúng ta không thể lộn lại phía sau được.
-
Nếu chúng ta tiến lên phía trước?
-
Chúng ta sẽ tới Hang. Lối đi này rất khó khăn, hiểm trở. Hang đó dẫn tới con
đường về Bảo Lộc. Nếu chúng ta theo lối đó, tên Ngưu một mặt sẽ đuổi theo chúng
ta và mặt khác, sẽ cho xe chạy tới đầu đường kia để chặn lối. Như vậy ta sẽ bị
bao vây. Hắn sẽ bắt được chúng ta và chiếm lại chuỗi ngọc.
-
Cho rằng hắn chiếm lại chuỗi ngọc, nhưng chúng ta vẫn có thể tố cáo hắn chứ?
-
Lầm rồi – Châu đáp với vẻ rất gan dạ mà Phúc thấy lạnh người – Chúng ta sẽ
chẳng tố cáo được gì với ai cả. Nên nhớ, tất cả bọn này là đồng lõa của tên
Ngưu. Chẳng ai biết được những gì sẽ xảy đến cho chúng ta.
Phúc
chợt hiểu, cậu nghiến răng lại.
-
Nhưng tôi có một ý kiến – Châu nói tiếp với đôi mắt sáng long lanh – Tên Ngưu
sẽ mất khá nhiều thì giờ mới mang được ngựa tới đây. Hắn tưởng rằng hắn nắm
được sinh mạng chúng ta, nhưng chúng ta sẽ thoát!
-
Rất vui mừng nghe anh nói – Phúc đáp.
Rồi
hai cậu chạy lại chỗ Cảnh đứng đợi, và cả ba người lên ngựa.
-
Thế nào? – Cảnh hỏi với vẻ bồn chồn.
-
Tên Ngưu đã cắt mất lối rút của mình rồi – Phúc đáp – hắn muốn đoạt lại chuỗi
ngọc thì hắn sẽ không từ một hành động nào cả. Các công nhân đều là đồng bọn
của hắn.
-
Nhưng chúng sẽ thất vọng chua cay! – Châu khôi hài – Anh em, tiến lên! Chúng ta
sẽ theo lối này đến một cái đèo, rồi chúng ta xuống Hang. Để tôi đi trước, các
bạn.
Con
Huyền Anh phóng nước kiệu. Châu muốn vừa đi mau, vừa giữ sức cho ngựa. Cảnh
theo sau, trên lưng con Ngọc Hồng. Con này chạy không hăng lắm, nhưng vì có
Phúc trên lưng Đạm vân thúc giục phía sau nên nó cũng cố gắng.
Sau
nửa tiếng, ba cậu đã tới lưng đèo. Hang đã hiện ra, khúc khuỷu, chơ vơ, buồn
bã, chạy dài phía trước.
Nửa
tiếng nữa, các cậu đã xuống tới lòng Hang, bèn dừng lại cho ngựa nghỉ.
-
Lối bên phải sẽ dẫn tới đường đi Bảo Lộc – Châu nói – Chắc tên Ngưu sẽ đợi ta ở
đó. Vậy ta phải đi về phía trái.
Rồi
ba cậu lại tiếp tục đi.
-
Nhìn cẩn thận đấy nhé! – Châu ra lệnh – Một lát nữa chúng ta sẽ trông thấy hai
tảng đá màu vàng, nằm trên cao lối 10 thước.
Sau
đó 15 phút, Phúc, mắt rất tinh đã nom thấy hai tảng đá.
-
Kia rồi! – Cậu kêu lên.
Tới
nơi, ba cậu bèn xuống ngựa và Châu vỗ mấy cái vào hông ba con ngựa, chúng phóng
nước đại đi mất.
-
Từ đây, chúng ta phải đi bộ, phải bò tứ chi, phải bò sát – Châu giải thích –
Mấy con ngựa sẽ đi uống nước tại một cái ao nhỏ ở đầu hang. Rồi tên Ngưu sẽ tìm
thấy chúng, nhưng còn phải mất vài giờ nữa, vì hiện thời hắn còn đợi ta trên
con đường đi Bảo Lộc. Bây giờ thì ta bắt đầu leo trèo!
Các
cậu tìm đường leo lên ngọn vách đá. Châu đi trước dẫn lộ. Phúc đi tập hậu giúp
Cảnh leo lên.
Khi
họ tới trên tảng đá màu vàng thứ nhất và bên dưới tảng đá thứ hai, họ trông
thấy một cửa hang.
-
Đây là một cái hang – Châu nói – Xưa kia đã có người đi tìm Uranium ở đây và đã đào một hệ thống đường
hầm dài lắm. ta vào lẹ lên, kẻo tên Ngưu và đồng bọn có thể tới.
Châu
chui vô hang trước, Cảnh và Phúc theo sau. Không hiểu rồi sẽ đi tới đâu, nhưng
hai cậu rất tin tưởng nơi Châu.
________________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG X