Tôi đến Long Hải vào một buổi trưa hè đầy nắng ấm. Lần đầu tiên trông thấy bãi bể, trông thấy màu xanh lơ quyến rũ của bể, cậu bé Tâm thấy lòng dào dạt mênh mông. Năm ấy tôi mới 10 tuổi, cái tuổi của cỏ hoa thơm ngát, của đại dương mênh mông ấy đã bắt đầu dạy tôi biết yêu. Tôi yêu gió bển, tôi yêu tiếng thì thầm của đại dương và tôi nhìn ra tận chân trời với tấm lòng chơi vơi rộng mở. Tôi còn nhớ rõ những con đường vắng rợp bóng cây, buổi gần trưa khi tôi đến một khách sạn bình dân, mà tôi không rõ tên, có lẽ tên nó là Phương Hoa thì phải. Nhìn màu xanh của nước biển, tôi chạy liền một mạch ra bãi. Như thế vẫn chưa đủ, tôi còn xắn quần và đi lần xuống làn nước biển để tận hưởng cái cảm giác thú vị được những làn sóng trắng xóa mơn man da thịt, được đứng hứng lấy ngọn gió mặn mà, lồng lộng của đại dương, mặc dầu mới lần đầu tiên tôi không biết bể sâu hay nông đến đâu.
Những người dân chài trần
trùng trục, da đỏ vì rám nắng, đang hò nhau kéo lưới lên bờ. Tôi âu yếm nhìn
bóng họ đổ dài trên bãi cát, những bàn chân dẫm trên nền cát ướt và những hạt
cát, những con sò, vỏ ốc được sóng đừa cợt, vuốt ve. Những tấm lưới còn nguyên
mùi nước biển với những con cá đủ cỡ, vảy trắng lấp lánh dưới ánh nắng hè,
chúng quyến rũ tôi và làm cho tôi có cảm tưởng như những thỏi bạc đang nhảy
lách tách. Tôi ngửi thấy một mùi mặn mặn tanh tanh nhưng tôi lại cho là thơm và
sau này tôi thường nhặt vỏ ốc để ngửi, để mang cả lòng biển cả vào buồng phổi.
Tôi ngửi ốc bể có nghĩa là tôi hôn đại dương, tôi hôn ốc bể tức là tôi hôn một
tâm hồn khoáng đạt, trôi dạt mọi nơi, được ấp ủ trong lòng biển cả, dưới làn
nước trong xanh tuyệt vời.
Những ngày ở Long Hải đối
với tôi thật thú vị. Tôi được ăn lần đầu tiên những thức ăn biển như : cá biển,
tôm, sò, v.v… Một ngày ở đây đối với tôi là cả một chuỗi thời gian đầy thảnh
thơi, thương mến. Sáng dậy với tiếng chào đón của sóng biển, tôi dùng điểm tâm
rồi thay quần áo đi tắm. Thật không làm sao tả hết nỗi vui mừng của tôi khi sắp
sửa đi tắm biển. Gia đình tôi mượn phao ở nhà trọ có ông chủ mập mạp mà tôi còn
nhớ mãi vì cái bụng của ông, rồi chúng tôi đi lần xuống bãi. Dẫm chân lên bãi
cát trắng mịn, tôi đếm từng bước đi, từng nhịp sung sướng của tâm hồn. Rồi tôi
chạy vụt xuống biển, từng làn sóng bạc lô nhô đón lấy chân tôi, tôi thích chí
trầm mình trong làn nước xanh mát. Trên trời, vài đám mây trắng thướt tha trôi,
bầu trời xanh lơ như phản chiếu màu nước biển. Buổi sáng của tôi được tiếp nối
với những chuỗi cười, những cuộc nô đùa tung tăng chạy nhảy trên bãi, những
cuộc đi tìm vỏ sò, hến, ốc, v.v… Những cánh buồm chỉ nhỏ bằng bàn tay nhấp nhô
ngoài biển cả. Mọi vật đều đượm một vẻ vô tư sung sướng mà tôi không chắc sẽ
được hưởng một lần nữa. Trưa đến tôi ăn cơm rất ngon miệng và ngủ thiếp đi với
những làn gió nồng, mặn.
Buổi chiều cũng không khác
buổi sáng của tôi là bao, nước biển chỉ nóng hơn nhưng có một sự kiện đặc biệt
: đó là sự tàn tạ của bóng chiều, hoàng hôn bao trùm lên mặt biển, lặng lẽ và
mơ mộng… Tôi quên sao được những buổi chiều vàng khi hình dáng mặt trời rơi dần
vào lòng đại dương với những cụm mây ửng đỏ, những đợt sóng xanh đen hoặc lấp
lánh vì phản chiếu ánh mặt trời, những cánh buồm lô nhô trở về sau một ngày
lênh đênh trong cõi mênh mông hùng vĩ. Đoàn thuyền cập bờ đổ xuống những ngư
phủ mặc quần áo sơ sài, vượt trùng khơi và dạn dày với sóng gió. Tai tôi được
nghe những tiếng gọi nhau, những tiếng cười đùa trong đám dân chài hòa lẫn
tiếng rì rào của sóng biển, nương theo làn gió ngoài khơi tan trong bầu trời
cao vút. Tôi đến gần những chiếc thuyền gỗ mộc mạc hiền hòa, nhóm dân chài bắt
đầu đem lưới lên bờ. Đã có một số người ở trên bờ chạy đến và cuộc mặc cả về
những con cá tròn lẳn bắt đầu. Mọi người bu quanh những giỏ cá mới. Những người
dân ở đây thường hay đón cá để mua tươi như vậy, để mang về nấu ăn vào bữa tối.
Tôi thích nhất những con cá chim bầu bĩnh hồng tươi và những con mực tam giác
thật đẹp…
Thường thường sau bữa tối
tôi hay đi dạo ngoài bãi. Nước biển giờ đây đen bóng đượm đầy vẻ hoang vu,
huyền bí, gió biển thổi lồng lộng và hơi lạnh. Đó đây cũng có vài người đi bách
bộ trên bãi. Bóng họ yếu ớt đổ dài trên bãi theo chiều của vài ánh đèn trong
những ngôi nhà bên đường lộ đưa ra. Đâu đây chỉ nghe thấy bản nhạc trầm buồn
miên man từ lòng biển khi xa khi gần như muốn ru người phiêu lưu đến những chân
trời xa xăm mờ mịt. Bầu trời trông như cả một tấm thảm đầy kim tuyến. Tôi thích
nhất những vì sao lấp lánh. Tôi không thích trăng bằng sao vì sao có thể ví như
những giọt sương đêm lóng lánh quyến rũ và cao vời vợi. Mọi ngôi sao cũng được
coi như là một lý tưởng, tuy có nhưng không bao giờ đạt đến được. Tôi yêu vẻ kỳ
bí, những tia sáng trong xanh trầm lặng của những tinh tú trên đỉnh trời đen
thẳm. Nhiều lúc tôi ngẩng đầu ngắm sao thật lâu để đến khi mỏi cổ mới thôi.
Bãi biển buổi tối có một vẻ
mênh mang huyền bí thì bãi biển bình minh lại đượm đầy sự hứa hẹn, tràn đầy hy
vọng và sức sống. Chiếc đồng hồ thiên nhiên lại hoạt động. Cái đĩa tròn đỏ
thường được mệnh danh là mặt trời từ từ nhô lên khỏi bầu trời. Sóng lại rì rào,
quyến rũ. Bầu trời nhạt dần rồi bắt đầu mờ xanh. Tôi xuống bãi để tận hưởng cả
không khí trong sạch của biển. Một vài dân địa phương cắp rổ lò dò men theo bờ
biển để tìm sò, hến. Những con sò nằm gọn dưới làn cát nhô lên cả nửa thân hình
với mảnh vỏ vàng óng như đón mời hoan hỉ, những con trai mình mẩy đen sì cũng
nằm chờ đợi, tuy nhiên ở mặt trong của vỏ chúng có màu óng ánh như xà cừ. Những
người cắp rổ đi vài bước, rồi lại cúi xuống nhặt, khoan thai và không hề vội
vã. Cứ như thế được một quãng thì rổ gần đầy. Tôi thấy hay hay nên cũng bắt
chước đi tìm nhặt, thỉnh thoảng tôi bắt gặp vài cái mai mực như hình chiếc
thuyền trắng xóa trôi vào bờ. Tôi không chừa cái tính thích nước biển, vẫn đi
mon men những chỗ có sóng biển dạt vào để hưởng lấy cảm giác thích thú của da
thịt. Những con ốc rất nhỏ hình tròn dẹp kích thích thị giác của tôi. Chúng có
đủ mầu : đen, trắng, hồng, vàng, nâu, vằn, v.v…, tôi hay nhặt lấy chúng chơi
định bụng sẽ giữ thật lâu cho đến lúc về nhà, nhưng tuổi nhỏ dễ quên nên rất ít
khi tôi mang được những thứ ấy về lắm. Buổi chiều gần hoàng hôn tôi cũng đi dạo
như buổi tối, đến những khoảng có bờ đá. Những tảng đá màu xám, to lớn xù xì,
thường được tôi cho là đẹp, là hùng vĩ. Mặc dầu nằm hơi xa chỗ nước biển, những
tảng đá này vẫn phảng phất mùi biển. Có lẽ trước đây lâu lắm rồi chúng cũng
từng được hân hạnh ngâm mình dưới nước biển. Giờ đây chúng ngồi nhìn sự biến
đổi của thiên nhiên, sự hoạt động liên miên của người bạn đường của chúng. Tôi
không hiểu chúng nghĩ gì mà chỉ thoáng thấy nỗi trầm tư bao trùm cả hình dáng
chúng, như những ông già ngồi nhìn lại dòng đời cuồn cuộn trước mắt mà thấy hối
tiếc những gì xa xưa. Tôi thích trèo lên những vẻ trầm tư ấy để nghịch ngợm vì
hồi đó còn vô tư lắm. Có lẽ bây giờ khi đứng trước những tảng đá ấy tôi sẽ cảm
thấy ngậm ngùi luyến tiếc. Tôi tiếc cho tuổi thơ của tôi và tiếc cho sự thi gan
của những tảng đá mà mọi người không bao giờ muốn biết đến. Giấc ngủ tối của
tôi đượm những giấc mộng nồng nàn mà tôi vừa được hưởng vào ban ngày. Tôi ngủ
say sưa và không biết trời đất gì hết.
Ôi! Những chuỗi ngày vui qua
mau. Ngày trở về của tôi lại là một ngày đầy nắng đẹp có chim hót líu lo, tôi
nhìn làn nước trong xanh của đại dương, nhìn bầu trời xanh lơ và vô tận, nhìn
những con sò, con ốc, con trai trên bãi với những người dân chài đi tìm nhặt mà
ước ao được trở về chốn cũ. Nhưng từ đó đến giờ tôi không bao giờ được về thăm
Long Hải lần nào nữa, tôi không còn được làm bạn với những tảng đá chơ vơ tư lự
giữa trời nữa. Tất cả những chuỗi ngày thơ ấu vô tư của tuổi trẻ ở Long Hải chỉ
có vậy nhưng đối với tôi chúng không phải chỉ có vậy mà thôi. Chúng có một linh
hồn sẽ mãi mãi làm bạn với tôi. Đó là kỷ niệm êm đềm nhỏ bé dễ thương.
SA LINH
(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 130, ra ngày 1-6-1970)