Thứ Sáu, 30 tháng 6, 2017

CHƯƠNG IV_ĐÔI VÒNG HUYẾT DỤ


CHƯƠNG IV

 NGƯỜI BẠN CỦA CHỊ DUYÊN


Quân thì ngủ ngon ngay khi trở về nhà và… leo lên giường. Minh, trái lại, thay quần áo đến ngay nhà Sang. Cả nhà đang quây quần ở phòng khách, bàn tán xôn xao. Minh bước vào trong, lễ phép chào tất cả. Nó chú ý ngay đến một người thanh niên lạ mặt, có dáng dấp quí phái. Chị Duyên giới thiệu :

- Đây là anh Hưng, bạn thân của chị cùng học ở ngoại quốc cũng về chơi kỳ hè này. Anh học giỏi lắm.

Anh Hưng bắt tay Minh. Anh có đôi mắt rất sáng và tinh nhanh. Anh vồn vã :

- Em học cùng lớp với Sang hả ?

- Thưa anh vâng.

Vì cả nhà Sang đang nói chuyện về chiếc vòng, họ có vẻ mất tự nhiên khi có người lạ cùng ngồi chung phòng nên anh Hưng biết ý rủ Minh :

- Em ra sân nói chuyện với anh đi. Anh không có em trai nhỏ, anh thích em lắm.

- Vườn hoa hồng đẹp lắm hả anh ?

- Chỉ ngửi mùi thơm thôi là anh đã đoán được rồi. Sáng nay anh đến định rủ chị Duyên và anh Cao đi lên Thủ Đức picnic một bữa nhưng gia đình chị đang gặp chuyện xui xẻo.

- Anh cũng biết à ?

- Ừ. Chị Duyên có kể cho anh nghe về đôi vòng ngọc gia bảo của gia đình chị. Đôi vòng cẩm thạch huyết dụ ấy quí lắm. Nhưng anh không biết là còn một chiếc chôn theo xuống mộ ông bác chị Duyên cũng mới bị mất. Sáng nay anh tới chị mới nói lại.

- Hôm nọ anh có dự buổi tiệc tối ấy không ?

- Có chứ. Anh có nghe chị Duyên la cầu cứu và chị bị giật mất một chiếc vòng cẩm thạch ngay lúc tắt điện.

Tự nhiên Minh thấy trong lòng nổi lên một niềm nghi ngờ đối với người con trai tên Hưng này. Anh nói rất thành thực nhưng cặp mắt sắc như nước của anh lắm khi làm người đối thoại phải bối rối. Minh dò dẫm :

- Thưa anh tha cho em vô lễ, tên anh là gì… Hưng ?

- À, Đinh văn Hưng. Em hỏi chi vậy ?

Minh tránh ra :

- Em thấy mến anh, muốn biết tên anh chơi thôi mà.

Trong bụng Minh thầm nghĩ nếu anh Hưng thành thật  Kiểm chứng lại cũng dễ lắm, chỉ hỏi lại chị Duyên là rõ ngay chứ gì  thì quả anh không dính dáng gì đến đôi vòng ngọc. Anh là người Việt Nam, họ Đinh còn những người khả nghi họ Chu, gốc Trung Hoa.

Minh đổi vấn đề :

- Anh học bên Mỹ chắc mất nhiều thì giờ lắm ? Em nghe nói thường thường sinh viên bên đó thức đến 2, 3 giờ sáng.

- Nhưng tụi anh bắt đầu học trễ. Thường là 10 giờ đêm. Ban ngày hoặc chơi thể thao hay làm thêm lấy tiền xài nếu nhà nghèo. Phần đông những sinh viên ngoại quốc và ngay cả người Mỹ bản xứ đều phải làm việc để lấy tiền đi học.

Câu chuyện lan man ra nhiều đề tài rất rộng rãi. Anh Hưng dường như thích chí, luôn miệng giảng giải thêm cho Minh. Anh bảo :

- Lúc nào Minh rỗi đến chơi với anh. Nhà anh ở số 1134 Trần Hưng Đạo. Nếu có thể, em mang thêm bạn học cho anh biết mặt nhé. À, cũng có khi anh ở tận trên Hương lộ xa lắm.

Minh cám ơn anh và chào từ giã.

Một luồng gió mát thổi ẩm ướt hơi nước làm Minh khoan khoái. Nó dừng chân bên công viên, không xa biệt thự Cao-Duyên-Sang lắm, hai tay khuỳnh ra làm mấy cử động hô hấp phổ thông. Minh không buồn ngủ chút nào. Nó tỉnh táo và sáng suốt như người vừa được uống thuốc tiên.

Tại một quán hủ tíu gần đó mùi nước lèo thơm bốc lên nức mũi. Mới ăn sáng xong mà Minh vẫn thấy thèm nhiễu nước miếng. Nó bước lại gần và… vào tiệm.

Phổ ky chạy lăng xăng. Minh lấy một tô mì vịt. Phần đông những người ngồi ăn ở đây là Tàu. Họ nói tiếng Tàu với nhau nghe rất... quen tai dù Minh chẳng hiểu tí tẹo gì.

Minh nhìn sang bàn bên cạnh. Mấy người đàn ông trẻ, lực lưỡng có vẻ thợ thuyền, phu phen tay chân còn lấm đang nhậu. Thật lạ lùng. Họ uống bia dữ thế rồi lát nữa đây làm sao làm việc được? Thường dân lao động sáng sớm chỉ ăn bánh mì xíu mại với cốc cà phê đen là sang lắm rồi. Luôn luôn những người lao lực này phải vội vã, tranh thủ thời gian. Họ vội ăn, vội uống, vội nói, vội cười, vội đi, vội đứng. Những động từ chia đều bắt đầu thêm chữ vội. Mình đã từng nghe chú tài xế ở nhà nó bảo rằng có khi phu bến tàu uống cà phê bằng cách đổ ra dĩa cho nguội nhanh. Minh nhăn mũi cho rằng như thế chẳng còn thưởng thức được hương vị gì của cà phê. Uống như trâu uống.

Thình lình Minh lơ đãng dòm xuống chân họ rồi giật nảy mình. Người nào người nấy chân đi giày lấm đầy bùn và đất. Lại là thứ đất xám ngả đen đặc biệt giống màu đất ở nghĩa trang Gò Vấp. Chung quanh đây đất cát nâu nhạt tuyền một màu, làm gì có đất xám đen.

Hay họ từ Gò Vấp lên đây uống cà phê, nhậu bia ? Vô lý. Dưới đó thiếu gì quán. Gần nhà hơn và… chắc chắn rẻ tiền hơn vì là vùng ngoại ô thành phố. Vậy có đến bảy chục phần trăm hy vọng nhóm người này chính là đám gian phi đột nhập vào nghĩa trang đêm qua.

Không biết sự ước lượng của Minh có đúng không nhưng đám người kia  năm người tất cả  đang gọi thêm đồ nhậu. Có lẽ ít có đám khách lạ lùng đến thế nên nhà hàng hủ tiếu vội vàng phải vớt… xương bò ninh trong thùng nước lèo ra chiều khách.

Minh nhìn biết buổi sáng nhà hàng không bán món nhậu. Muốn tò mò theo dõi đám người này Minh gọi thêm... một tô hủ tiếu và một chai nước cam vàng.

Thời gian trôi qua chậm đến sốt ruột. Bốn năm người khách vẫn… châm tiếng Tàu như bắp rang. Minh giận mình sao lại chẳng phải là người Tàu hoặc tại sao các trường Trung học Việt Nam không… dạy tiếng Tàu như một sinh ngữ để đến nỗi bây giờ họ nói gì Minh mù tịt. Chờ mãi Minh mới nghe thấy… một tiếng chửi thề tục tằn kèm vớí câu nói :

- Mẹ cha thằng Coóng ! Làm phách rủ đi ăn không thèm.

Minh chú ý lắng tai tuy tay vẫn không ngớt gắp hủ tiếu đưa lên miệng. Tên kia lè nhè tiếp :

- Tao thấy chiếc vòng chắc phải đáng bạc triệu. Tụi nó bủn xỉn chia cho tụi mình mỗi đứa có ba chục ngàn.

Suýt chút nữa Minh... làm rớt đũa khi nghe nói đến "vòng". Xác suất trúng mục tiêu của Minh bay vù lên đến chín mươi phần trăm. Một tên khác nói át đi :

- Mày muốn chết không. Câm ngay. Mày say rồi.

Hắn say thật. Lướt khướt gần gục xuống mặt bàn. Một đứa khác xổ thêm một tràng tiếng Tàu chừng như đe dọa tên say. Thế là ngoài ba câu tiếng Việt ấy, chúng không nói thêm một chữ Việt nào nữa.

Minh uống cho hết ly nước cam vàng rồi gọi điện thoại ở một trạm công cộng gần đó cho Phong. Nó thầm đoán chắc Phong cũng không có ở nhà. Anh ấy đang hoạt động dữ dội bên ngoài mà. Nhưng kết quả lại may mắn quá sức tưởng tượng :

- Tôi, thám tử Phong đây. Ai đang gọi xin cho biết quí danh ?

- Em đây, Minh nói chuyện với anh Phong đây. Em nói anh nghe, có lẽ em đang phát giác là ngồi chung quán với một bọn người rất khả nghi là bọn gian phi vào nghĩa trang Gò Vấp sáng nay… Vâng, em vừa nói chuyện vừa canh chừng bọn chúng. Địa điểm : Quán hủ tiếu Lợi Ký gần biệt thự Cao-Duyên-Sang..: chỉ cách chừng 100 thước về phía đầu đường... Anh đến ngay nhé.

Minh có vẻ vội vã lắm. Nó không kịp chào Phong cho phải phép như thường lệ vì ngoài kia bọn người năm tên say đã lũ lượt lảo đảo bước ra khỏi quán. Minh gác máy lao mình ra ngoài. Nó quên cả giữ gìn ý tứ. Một chiếc xích lô đạp lao vút qua thắng không kịp đụng phải Minh ngã lăn trên lề đường. Minh nhảy lên kịp thời nên chỉ bị xây xát nhè nhẹ. Người phu xe sừng sộ :

- Thằng nhỏ có mắt hay không mà chạy bạt mạng vậy ? Tao không thắng lại kịp là tiêu đời mày.

Minh nổi xung :

- Xe ông thắng không ăn thì đừng có chạy nhanh. Tôi không bắt đền ông thì thôi, ông gây với tôi nỗi gì !

Minh vô tình nhìn thấy một đôi giày dính đất bùn xám giống bọn… nó đang theo dõi… nằm ở chân người phu xe. Trời ơi ! Tên này cũng cùng bọn với tụi kia đấy mà. Minh trừng mắt nhìn rất kỹ vào mặt người đối diện :

- Sáng nay ông có đi vào nghĩa trang Gò Vấp phải không ?

Hắn ta biến sắc mặt... lầm lì không nói. Minh bảo :

- Đợi chút nữa cảnh sát tới phân xử chuyện phải trái giữa ông và tôi lúc nãy.

Và Minh hô lớn : "Bớ người ta ! Bắt lấy nó. Đồ ăn cướp", khi thấy hắn rút trong túi sau xe một khúc cây dài và vuông. Hắn ta võ rất giỏi. Minh đoán thế. Vì hành động rất nhanh đến nỗi Minh không kịp tránh đòn. Lúc Minh ngửng đầu lên khỏi mặt đất gượng nhìn theo thì chiếc xe xích lô chỉ còn là một bóng mờ ở xa xa.


Phong vực người bạn trẻ ra xe. Minh choáng váng. Phong xem qua vết thương rồi bảo :

- Không đến nỗi nào. Em chỉ cần nằm tỉnh dưỡng... chừng một tuần lễ là khỏi.

- Em... nhức đầu quá anh Phong.

- May mắn là khúc cây đập phớt qua xương sọ và em cũng không bị cạnh ngọn vuông... âu yếm hôn, em đừng lo gì cả. Em nằm nghỉ đỡ ở băng sau. Anh lái xe chở em về nhà.

Dĩ nhiên ba má Minh cuống cả lên. Phong an ủi :

- 5 phút nữa bác sĩ sẽ tới. Lúc chở Minh về nhà tôi đã ghé qua nhà một người bạn thân, y sĩ. Anh ấy tận tâm và giỏi lắm. Mong ông bà thứ lỗi cho tôi. Đáng tiếc là tôi không có thời giờ thăm bệnh cho Minh.

Phong muốn ở lại với Minh lâu hơn nữa nhưng thời giờ cấp bách không cho phép. Chàng... làm sao phải tìm ra và ngăn chận đôi vòng rớt xuống đáy bùn sâu thăm thẳm của bí mật. Chàng đã phạm nhiều lỗi lầm sơ đẳng của nghề trinh thám, quá chủ quan khinh địch, nay đến giờ hành động phản công.

Tự nhiên Phong rẽ vào biệt thự Cao-Duyên-Sang như một cái máy. Ông già quen thuộc ra đón :

- Có gì lạ mà anh gấp quá vậy ?

- Tôi muốn nhờ sự tiếp tay của anh.

- Rất sẵn sàng.

Phong trầm ngâm đốt một điếu thuốc lá, nhả khói một vòng tròn mờ nhạt bay chầm chậm lên không trung. Chàng mở lời :

- Tôi nghe nói anh rất thân với ông Lý Tường Phát, chủ nhân một tiệm bán đồ cổ kỷ vật Đông Phương đồng thời cũng là một nhà sưu tầm cổ vật rất nổi tiếng ?

- Phải, anh cần nhờ gì đến ông ta ?

- Tôi... muốn sáng mai ông ta sẽ mở một cuộc triển lãm đồ cổ.

- Trời ơi !

- Anh sợ không kịp ? Sửa soạn tốn công phu và thời giờ lắm phải không ? Nhưng nhà ông ta đông người lắm cơ mà.

Phong tiếp :

- Anh vào thay áo để đi cùng với tôi đến gặp ông Phát. Nếu không, tôi sẽ... không thể bảo đảm việc tìm lại... đôi vòng ngọc.

Ông già đang trù trừ nghe Phong bảo thế vội đi thay quần áo ngay. Ông vẫn tiếc và muốn giữ đôi vòng kỷ niệm của cha mẹ và còn có ý định truyền lại cho con cháu làm của gia bảo. Ông đau lòng xót dạ... khi nghĩ đến việc mất đi đôi vòng vĩnh viễn.

Tiệm đồ cổ "Gia Long" lộng lẫy nằm sừng sững trên đường Công Lý. Phong ngừng xe bảo :

- Mình đến viếng ông Phát ngay. Nhớ qua đường thật nhanh vì tôi sợ có người theo dõi.

Trời chẳng chiều người. Phong cẩn thận tránh được người theo dõi  Rất có thể có  thì… ông Phát đi vắng. Ông già bảo :

- Đành ngồi chờ vậy. Tôi mới nhờ cô thu ngân điện thoại về nhà riêng ông Phát cũng không có. Ông bạn tôi say mê đồ cổ lắm. Nếu ông không đến tiệm... trưng bày thì đừng tìm ông... ở chỗ khác vô ích. Ông như thế là rất bận việc cần và thường khi ông đi chẳng bao giờ cho người nhà biết trước.

Phong nóng lòng. Chàng hút hết điếu thuốc này lại châm lửa điếu tiếp theo ngay. Mắt chàng mở lớn, nhìn trừng trừng thẳng vào cuốn Reader's Digest mà chẳng đọc hiểu gì. Tiếng tích tích nho nhỏ của chiếc đồng hồ tay nghe rất rõ trong gian phòng đợi lớn rộng và yên lặng.

Nửa giờ đồng hồ sau có tiếng xe hơi đỗ xịch lại. Ông già mừng rỡ :

- Ông Phát tới đó. Luôn luôn ông dùng chiếc Austin cũ kỹ.

Ông Phát bước vào. Ông già bắt tay ông Phát, giới thiệu :

- Đây là thám tử Phong, bạn thân của tôi và cũng là người đang giúp tôi tìm lại chiếc vòng ngọc. Anh hay tin chưa ? Tôi mất cả hai chiếc rồi.

- Trời ơi ! Thật ngoài sức tưởng tượng của tôi.

Là một người sành đồ cổ, ông Phát biết giá trị của đôi vòng ấy lắm. Ông cũng là một thương gia nghĩa là... có mang sự tính toán hơn thiệt luôn theo mình :

- Theo thời giá, đôi vòng ngọc ấy phải hơn ba triệu bạc.

Phong không chú ý đến... tiền bạc. Chàng nói trực tiếp vào vấn đề cấp bách :

- Thưa ông Phát, ông có vui lòng giúp ông bạn đây tìm lại được đôi vòng ?

- Dĩ nhiên là tôi rất vui lòng.

- Trong việc tìm lại vòng, tôi rất cần đến sự giúp đỡ của ông. Lúc nãy cô thu ngân có nói chuyện là năm nay ông có ý định mở một cuộc triển lãm cổ vật. Thưa ông có đúng không ?

- Đúng.

Phong thản nhiên trước sự lạ lùng của người đàn ông to béo, trán cao đầu hói kia. Chàng tiếp :

- Tôi muốn ông vui lòng tổ chức cuộc triển lãm ấy ngay ngày mai. Tôi sẽ xuất tiền túi ra để quảng cáo không công cho ông.

- Rất tiếc...

Không để ông Phát kịp dứt khoát từ chối, Phong tấn công :

- Tôi sẽ mời thêm một số nhà sưu tầm đồ cổ Đông Phương người ngoại quốc ở các Tòa Đại Sứ và ở những đại lý thương mãi đến trong buổi lễ khai mạc.

- Để tôi tính lại...

- Thời giờ gấp rút lắm rồi, ông Phát. Nếu cần trả tiền phụ trội cho nhân viên làm đêm, tôi sẽ đài thọ cả. Ông nghĩ sao ?

- Tôi…

- Tôi biết làm phiền ông lắm nhưng vì cần điều tra và trừng phạt tội ác mong ông nhận lời.

Ông già xen vào :

- Anh Phát đừng sợ lỗ lã. Tôi sẽ giới thiệu anh một số nhà xuất cảng đồ cổ ở Đài Loan và Nhật Bổn. Họ làm ăn lớn tính giá hạ hơn nhiều nơi khác, rất lời.

Ông Phát bằng lòng :

- Tôi đành chiều ý anh và anh bạn thám tử trẻ đây vậy.

Phong cám ơn và hỏa tốc ra xe. Chàng phóng như bay đến một người bạn gái cùng học một lớp ngày xưa. Cô này bây giờ đã có chồng và là chủ nhân một hãng... làm đồ nữ trang giả cho đàn bà. Dĩ nhiên Phong phải gọi cô bằng bà đàng hoàng :

- Thưa bà, tôi đến muốn gặp bà Long có việc cần.

- Tôi là bà Long đây ông cần chi ?

Bà Long dường như không nhận ra người bạn cũ. Tuy thế bà nhìn Phong ngờ ngợ :

- Hình như tôi có gặp ông ở đâu rồi ?

Phong nói đùa :

- Vâng cũng có thể. Tôi vẫn hay đi dạo phố mỗi buổi chiều thứ bảy, chủ nhật và cũng có nhiều… dịp dự những dạ tiệc. Bà nhớ ra tôi mang máng cũng phải..

Bà Long nhìn chàng giây lát rồi la lên :

- Anh Phong phải không ?

- Chính tôi đây.

- Anh cứ gọi tôi bằng… chị cho thân mật. Tôi không thích bạn cũ gọi bằng bà.

- Vâng, nếu chị cho phép.

Bà thở dài :

- Đàn bà chúng tôi mau già quá. Các anh trẻ lâu thật. Ngoài ba mươi vẫn là thanh niên...

Phong ngắt lời :

- Chị định nhạo tôi trẻ con chứ gì ? Chắc chị cũng biết tính tôi từ hồi Trung học, hay nói đùa, đến bây giờ vẫn không bỏ được. Tôi đến đây định làm... mặt lạ nhưng không dè chị nhận ra ngay, tài quá.

- Anh nghe nói làm… thám tử ?

- Vâng, và một thám tử không nên để cho... ngườí quen nhận biết nếu mình không muốn.

Bà Long cười vui vẻ :

- Ý anh định nói đây là một lỗi lầm nghề nghiệp... cố ý.

- Chị rất thông minh.

Chàng thám tử của chúng ta vẫn chưa bỏ hết thói tự kiêu. Chàng nói tiếp :

- Bởi vì trong vụ điều tra này tôi cần đến sự tiếp tay của chị nên tôi nghĩ… người quen chắc dễ nói chuyện hơn người lạ.

- Tôi có thể giúp anh được những gì ?

Phong nhìn thẳng vào mắt người bạn gái cũ. Chàng ngắm khuôn mặt trái xoan kiều diễm tuy hơi xuất hiện những vết nhăn lờ mờ và... khen :

- Chị trông vẫn trẻ đẹp như ngày nào.

Bà Long sung sướng :

- Cám ơn anh.

Người đàn bà vui lòng thì họ sẽ rất sốt sắng tận tụy giúp đỡ ta. Phong nghĩ thế, chàng tiếp :

- Tôi muốn làm một đôi vòng ngọc thạch màu huyết dụ. Trên thân có khắc chữ "Chu" và "Vương" rất giống vòng thật. Đối với chị chắc không có gì khó lắm.

- Anh có thể cho tôi xem vòng thật một chút không ?

Phong cười :

- Nếu còn vòng thật thì tôi cần gì phải đặt làm vòng giả. Chị yên trí, tôi có người biết rất rành vòng thật... đến cố vấn cho chị... miễn phí.

- Người đó là ai ?

- Chủ nhân vòng thật. Chị chờ một chút tôi điện thoại về nhà.

Phong gọi điện thoại đến cho Duyên. Cô đến ngay nhà riêng của bà Long. Phong chờ ở đấy. Chàng quả có con mắt tinh đời. Đàn bà thích và rành về nữ trang hơn đàn ông nhiều, nhất là với người con gái trẻ tuổi xinh đẹp như Duyên có một món nữ trang gia bảo rất quý giá là đôi vòng ngọc thạch.

Phong là bạn với ông già, cha của Duyên. Chàng còn ít tuổi, Duyên gọi chàng bằng chú. Phong bảo :

- Duyên hãy giúp bà Long, bạn của chú, làm một đôi vòng ngọc thạch thứ hai nhé.

- Chú nói sao ?

- Mình tạo ra đôi vòng thứ hai để gây sự hoang mang nghi ngờ cho bọn gian, Duyên hiểu chưa ?

- Cháu hiểu rồi.

- Cần nhất là phải thật giống mới được. Chú bận việc phải đi ngay, Duyên ở lại đây với bà nhé.

Phong đi đến các tòa Đại Sứ chàng quen biết để mời những nhân vật quan trọng đến dự. Chàng cũng chạy như ma đuổi để đến gặp và mời những người có tiếng tăm trong xứ sáng mai dự buổi khai mạc triển lãm đồ cổ của Lý Tường Phát. Phong có thể nói dối rất tài khi cần, nhưng chàng chẳng bao giờ thất hứa. Lúc ở nhà một vị giám đốc giàu có đi ra, Phong nhìn đồng hồ lẩm nhẩm :

- Một giờ trưa rồi. Mình phải kiếm cái gì dằn bụng đã.

________________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG V