CHƯƠNG
XIII
-
Ủa Phúc! – hai bạn đồng thanh kêu lên và đứng bật dậy – Anh làm gì ở đây? Có bị
thương không?
-
Cám ơn các anh, không sao cả – Phúc đáp – Nhưng tôi đói muốn chết. Và tay tôi
hơi ngượng từ lúc tên Ngưu nó vặn để bắt tôi phải khai đã giấu chuỗi ngọc ở
đâu.
-
Thế ra cậu đã giấu được hả? Hoan hô! – Cảnh reo lên với vẻ mừng rỡ.
-
Chắc là anh không chịu khai gì hết – Châu nói.
-
Dĩ nhiên, làm sao bắt được tôi khai – Phúc đáp – Nhưng nếu chúng biết rằng…
-
Coi chừng – Châu cắt ngang – Đối phương đang nghe.
Phúc
vội im bặt. Ngước mắt lên, cậu thấy ông già Lâm Kiệt đang nhìn mình chăm chú,
rồi lại thong thả đưa mắt nhìn Châu.
-
Không – ông Tàu già nói – ngươi không phải là một con chuột nhắt như ta tưởng.
Ngươi là một con tiểu long thuộc giòng máu của ông cụ tứ đại. Ngươi có muốn làm
nghĩa tử của ta không?
Ba
cậu lại từ ngạc nhiên nọ đến ngạc nhiên kia. Ông già nói tiếp:
-
Ta là một nhà tỷ phú nhưng ta không có nam kế tự. Ta có thể nhận ngươi làm
nghĩa tử. Cai quản gia tài vĩ đại của ta, ngươi sẽ trở thành một nhà tài phiệt
với quyền lực bao la trên thế gian này.
-
Thưa cụ, cháu rất vinh dự về hảo ý cụ dành cho cháu – Châu đáp rất lễ phép –
Nhưng trong lòng cháu e ngại hai điều.
-
Hai điều gì nói đi.
-
Thưa cụ, điều thứ nhất là cụ bảo cháu phản bội các bạn cháu để giao cho cụ
những viên ngọc huyền diệu.
-
Đúng, khi đã làm con ta thì đó là bổn phận đương nhiên của ngươi.
-
Thưa cụ, điều thứ hai là khi được chuỗi ngọc trong tay rồi, cụ có thể quên lời
hứa hẹn với cháu. Dầu sao, điều này không có gì quan hệ, vì cháu không có ý
tưởng chấp nhận đề nghị của cụ.
Ông
già Lâm Kiệt thở dài đáp:
-
Rất đúng. Nếu ngươi mà hạ mình chấp nhận đề nghị của ta, ta sẽ quên lời hứa dễ
dàng. Nhưng bây giờ ta đã hiểu ngươi hơn và thực sự ta muốn ngươi làm con ta.
Tuy nhiên, ta vẫn cần phải có chuỗi ngọc đó, vì đời ta tùy thuộc vào nó và, do
sự phản hưởng, đời của ngươi cũng vậy.
Ông
già lại thò tay vào đống nệm, lôi ra một cái chai, một cái ly bằng pha lê và
một vật nhỏ mà ông để trên lòng bàn tay.
-
Các ngươi lại gần đây mà xem – ông ra lệnh.
Châu,
Cảnh và Phúc tiến lại gần. Trên bàn tay nhăn nheo của ông già – không khác
những móng vuốt của một con chim ưng – vật nhỏ, không tròn hẳn, có màu xám mờ,
giống như một hòn bi được gọt giũa vụng về.
-
Một viên ngọc huyền diệu… – Châu lẩm bẩm.
-
Đúng vậy – ông già Lâm Kiệt nói – Và bây giờ các ngươi sắp thấy tại sao nó lại
mang cái danh hiệu đó.
Ông
già Lâm Kiệt mở nút và bỏ vào chai viên ngọc quí giá. Chất rượu trong chai bỗng
đục lên, sủi bọt… một lát sau thì viên ngọc đã hòa tan với rượu.
Ông
già bèn rót rượu đó ra chiếc ly, rồi ông đưa lên môi uống khoan thai, uống đến
giọt cuối cùng. Đoạn ông xếp chai và ly vào chỗ cũ. Ba cậu đứng ngắm nhìn một
cách say sưa.
-
Tiểu long giòng giống ông Trịnh Thường! – ông già bắt đầu nói – Bây giờ ta tiết
lộ cho ngươi rõ một điều mà rất ít ai biết, trừ phi là một nhà đại phú rất
quảng bác : Đó là phép mầu nhiệm của những viên ngọc huyền diệu. Chắc các ngươi
đã hiểu là nó vô giá, nhưng tại sao? Các ngươi không biết, lẽ dĩ nhiên. Đẹp thì
nó không đẹp, trông nó xám mờ, cằn cỗi, thiếu lộng lẫy. Có lẽ người ta còn cho
rằng nó là những viên ngọc đã chết.
Ba
cậu gật đầu đồng ý.
-
Trong nhiều thế kỷ, người ta đã tìm thấy một vài viên ngọc này tại một vũng nhỏ
ở Ấn Độ Dương. Bây giờ thì hết hẳn rồi, không còn có thể tìm ra được nữa. Trái
lại, hiện giờ chỉ còn độ nửa tá chuỗi ngọc huyền diệu, thuộc quyền sở hữu của
các vua chúa bên Á-Đông này. Họ bảo vệ nó rất kỹ, tại sao vậy?
Bởi
vì, khi người ta uống nó như ta đã uống vừa rồi, nó sẽ là một vị thuốc “trường
sinh bất lão”, có thể làm tăng thêm tuổi thọ của con người.
Ba
cậu trợn tròn đôi mắt vì kinh ngạc, và họ nhận thấy ông già Lâm Kiệt tỏ vẻ rất
tin tưởng vào cái điều ông vừa nói.
-
Điều này đã được khám phá tại nước Trung Hoa, từ mấy thế kỷ nay – ông già nói
tiếp – Nó được giữ bí mật cho các vì vua chúa và một số nhà quí tộc. Sau này,
mấy nhà tài phiệt như ta mới được hiểu sự bí mật đó. Sở dĩ năm nay ta đã thọ
tới 107 tuổi mà ta vẫn còn sống khỏe mạnh, ấy chính vì từ lúc lọt lòng tới bây
giờ, ta đã uống trên một trăm viên ngọc huyền diệu.
Ông
già đưa mắt nhìn Châu:
-
Bây giờ, tiểu long! Ngươi đã hiểu tại sao ta cần phải có những viên ngọc đó rồi
chứ? Mỗi viên ngọc sẽ làm tăng tuổi thọ được chừng 3 tháng. Chuỗi
ngọc gồm có 48 viên, tức là 12 năm sống thêm cho ta vậy.
Rồi
ông già cao giọng nói tiếp:
-
Ta cần phải có các viên ngọc đó, chẳng có gì cản trở ta được. Các ngươi chỉ là
những hạt bụi dưới gót chân ta nếu các ngươi lại muốn làm chướng ngại vật. Mười
hai năm sống thêm! Và ta đã 107 tuổi! Vậy tiểu long, ngươi phải ý thức rằng
việc chiếm lại chuỗi ngọc là tối cần thiết đối với ta.
Châu
cắn môi.
-
Ông già này chẳng nói giỡn đâu – cậu thì thầm với các bạn – Không có gì cản trở
được ông ta, vậy tôi sẽ cố gắng trả giá.
-
Trả giá? Được lắm! – Ông già Lâm kiệt nói, vì ông vẫn còn rất thính tai – Ở Á
Đông này, cái gì cũng có thể đạt tới bằng sự trả giá. Một sự trả giá trong danh
dự giúp cho đôi bên khỏi mất mặt.
-
Thưa cụ, cụ có chịu mua những viên ngọc của bà cô tôi nếu Phúc cho cụ biết anh
đã giấu ở đâu không? – Châu hỏi.
Ông
già lắc đầu:
-
Ta đã thỏa thuận về vụ này với tên Ngưu rồi : Ta sẽ giao tiền cho hắn như ta đã
hứa. Trái lại, ta cũng hiểu rằng bà cô khả kính của ngươi cũng phải thanh toán
nợ nần của đồn điền. Nhưng chính ta đang giữ những giấy khất nợ đó và ta hứa
danh dự với ngươi rằng ta sẽ chấp thuận cho bà muốn để đến bao giờ trả nợ cũng
được. Ta cũng hứa rằng cái bóng ma mà đã làm cho công nhân đồn điền hoảng sợ,
sẽ biến đi để họ làm ăn yên ổn.
Ba
cậu đứng ngẩn người.
-
Thưa cụ, sao vậy? – Châu hỏi – Cụ sai khiến được bọn ma quỉ à?
Ông
già mỉm cười:
-
Việc gì mà không làm được với một chút sáng suốt? Thôi, ngươi dẫn tên Ngưu đến
chỗ giấu chuỗi ngọc đi thì các tai họa xảy đến cho bà cô ngươi sẽ tự nhiên chấm
dứt.
-
Thưa cụ, làm thế nào cháu có thể tin lời cụ được? – Châu đáp.
Phúc
và Cảnh gật đầu tỏ ra các cậu cũng đồng ý là phải có gì bảo đảm.
-
Ta là Lâm Kiệt – ông già nói với một giọng đầy kiêu căng – Lời nói của ta đắt
hơn vàng bạc, chắc hơn đanh thép.
-
Thưa cụ, còn lời nói của tên Ngưu đáng giá bao nhiêu? – Cảnh hỏi.
-
Nếu hắn nói một đàng, chắc hắn sẽ làm một nẻo – Phúc phụ họa.
Ông
già Lâm Kiệt gọi gia nhân:
-
Đòi tên Ngưu vào đây cho ta, tụi bây!
Hai
phút quá dài lặng lẽ trôi qua.
Rồi
tấm cửa mở ra, tên Ngưu bước vào.
Hắn
đưa mắt hằn học nhìn ba cậu, rồi hắn tiến lại chỗ ông già ngồi:
-
Vậy cụ đã buộc chúng cung khai chưa?
Ông
già giận tái mặt, trừng mắt nhìn hắn:
-
Anh quên rằng anh nói với ai vậy, loài sên ốc? Anh chỉ như bùn đất dưới con
đường ta đi mà thôi. Đừng bắt buộc ta phải nhắc lại điều đó.
Tên
Ngưu có vẻ phẫn uất lắm, nhưng rồi hắn lại tỏ vẻ sợ sệt:
-
Con xin lỗi cụ Lâm Kiệt – hắn ấp úng đáp – Con chỉ muốn…
-
Im đi! – ông già cắt ngang – Nghe lệnh của ta đây và thi hành cho đúng. Nếu
những tên này giao lại chuỗi ngọc cho anh thì ah không được ngược đãi chúng.
Anh có thể trói chân tay chúng để chúng khỏi chạy trốn, nhưng đừng trói chặt
quá. Nếu anh gây cho chúng sự đau đớn không cần thiết, anh sẽ phải đền tội gấp
trăm lần. Anh phải thi hành đúng mệnh lệnh của ta, bằng không anh sẽ bị băm vằm
cho tới chết.
Tên
Ngưu kinh hãi đến nỗi hắn đứng lặng một lúc lâu mới thốt được nên lời:
-
Thưa cụ Lâm Kiệt, hiện giờ thì tất cả thung lũng của đồn điền Thanh Lâm có hàng
trăm người đang tìm kiếm ba tên này. Nếu dẫn chúng về thì…
-
Ta thấy việc đó vô ích – ông già đáp sẵng giọng – Tiểu long và hai tên chuột
nhắt kia sẽ nói cho anh rõ chúng giấu chuỗi ngọc ở đâu, như thế giản dị biết
chừng nào!
Rồi
ông già đứng lên. Ba cậu thấy vóc người ông nhỏ nhắn nhưng trông rất là đường
bệ, uy nghi.
-
Lại đây, Ngưu – ông nói – Để cho bọn chúng suy nghĩ và bàn cãi với nhau. Đó là
quyền của chúng, vì đây là một vấn đề sinh… hay tử.
Rồi
ông già chậm rãi bước ra cửa cùng tên Ngưu.
_______________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG XIV