CHƯƠNG
III
Ông
Hồng Phong đang đứng chờ, thấy Cảnh tới vội hỏi:
-
Lẹ lên con, ông Thanh tra Duy Đức đang muốn gặp con, cả Phúc nữa.
Linh
tới chào ông Hồng Phong và hỏi:
-
Thưa bác, cháu có thể đi cùng không ạ? Vì chúng cháu cùng một bọn.
-
Nếu cháu muốn đi thì đi – ông Hồng Phong cười đáp – Thêm hay bớt một cậu cũng
chẳng quan hệ gì mấy. Nhưng phải lẹ lên, ông thanh tra đang đợi bọn mình để đi
nơi nào đó.
Chiếc
xe lớn, sơn hai mầu xanh trắng, đang chờ ngoài hàng rào. Ông thanh tra Duy Đức,
người v ạm vỡ, đầu hơi hói, đang ngồi ở tay lái, vẻ mặt đăm chiêu.
-
Chúng ta lẹ lên một chút, ông Hồng Phong. Ông nhớ giùm điều tôi dặn là phải kín
đáo, tôi tin ở nơi ông.
-
Thưa vâng, xin ông yên tâm. Bây giờ, trong khi ta đi tới biệt thự nhà họ Trịnh,
có lẽ cháu Cảnh có thể kể lại để ông nghe những gì nó trông thấy tối qua.
-
Ý kiến hay lắm. Một số người hôm qua đã kể tôi nghe rồi, nay cháu kể câu chuyện
của cháu đi.
Trong
khi nghe Cảnh kể, ông Duy Đức cắn môi suy nghĩ.
-
Đúng vậy! – Ông nói – Mọi người đều thấy hiện tượng xảy ra như thế, mặc dầu con
số người hiện diện khác nhau.
-
Thưa ông thanh tra – Linh hỏi – theo ông thì có sáu người hay bảy người đã vô
biệt thự ạ? Phúc và Cảnh không đồng ý về điểm đó.
-
Không rõ nữa. Bốn ông đã tới ty tôi khai sự việc : trong số đó 3 ông nói có tất
cả 6 người, ông thứ tư lại đếm được 7. Còn mấy ông kia thì tôi không gặp, có lẽ
họ không thích quảng cáo hay sao đó.
Xe
đã chạy vào một lối có bóng cây và cỏ mọc đầy. Cuối đường, tòa biệt thự đứng
sừng sững rất uy nghi, mặc dầu một chái đã bị phá dở dang. Hai cảnh sát viên
đứng gác ngoài cửa. Một ông nữa mặc áo nâu sẫm đang bồn chồn đứng đó.
-
Lại một tay nhà báo – ông thanh tra vừa lẩm bẩm vừa xuống xe.
Người
lạ mặt vội đi tới chào và nói:
-
Thưa ông thanh tra, tôi đang đợi ông. Không hiểu sao nhân viên của ông lại
không cho tôi vào nhà của thân chủ tôi.
-
Thân chủ của ông? Trước hết ông là ai đã?
-
Thưa tôi là Thuận, cháu họ kiêm luật sư của bà Ngọc Sương, sở hữu chủ hợp pháp
mà tôi đại diện. Sau khi đọc báo sáng nay, tôi vội tới đây ngay. Câu chuyện này
thật là kỳ quặc vô cùng.
-
Rất hân hạnh được gặp ông Thuận. Nếu ông không tới, có lẽ tôi cũng phải cho mời
ông tới. Nhân viên của tôi đứng gác ở đây để ngăn những kẻ hiếu kỳ. Bây giờ thì
chúng ta vào thăm nhà. Đây có cả hai cậu đã chứng kiến hiện tượng và có thể chỉ
cho ông những nơi mà bóng ma đã xuất hiện.
Rồi
mọi người bước vào nhà, bên ngoài chỉ còn hai cảnh sát viên đứng gác.
Cảnh
và Phúc chỉ cho ông thanh tra những chỗ họ đứng đêm qua và những chỗ bóng ma
hiện hình.
Phúc
leo trước lên cầu thang và nói:
-
Cảnh đã đưa ra ý kiến tìm các vết chân trên sàn nhà, nhưng không thấy.
Ông
Hồng Phong vỗ vai Cảnh nói:
-
Ba khen con về ý kiến đó.
Phúc
nói tiếp:
-
Bóng ma đã theo lối này, rồi nó biến qua tường.
-
Biến qua tường, biến qua tường! – Ông thanh tra nhắc lại trong khi ông đứng
trước một chướng ngại vật khó thể vượt qua được.
Ông
Thuận lắc đầu nói:
-
Thật là khó hiểu. Người ta vẫn đồn rằng nhà này có ma, nhưng hồi nào tới giờ
tôi vẫn chưa tin. Nhưng bây giờ… Tôi không rõ nữa.
-
Ông Thuận! – Ông Thanh Tra hỏi – Ông có biết đằng sau bức tường này có gì
không?
-
Tôi không rõ. Có gì vậy thưa ông?
-
Chúng ta sẽ biết bây giờ. Và tôi rất hài lòng làm cuộc điều tra này trước sự
hiện diện của ông.
Sáng
nay, một người thợ đang phá nhà đã trông thấy một cái gì, hắn bèn ngừng tay và
tới trình tôi.
-
Hắn trông thấy cái gì ạ? – Ông Thuận chau mày hỏi.
-
Hắn không rõ, nhưng theo hắn thì có một căn phòng bí mật giữa bức tường này và
bức tường bên ngoài. Bây giờ ta xét thử coi.
-
Một căn phòng bí mật? Nhưng xưa nay, chẳng một ai trong gia đình chúng tôi nói
tới một căn phòng bí mật trong nhà này cả.
Ngay
lúc đó, hai cảnh sát viên vừa tới, mang theo một cái búa và một cái cuốc. Ba
cậu học sinh không giữ nổi sự xúc động.
-
Các chú, phá bức tường này cho tôi – ông thanh tra ra lệnh – Ông đồng ý chứ,
ông Thuận?
-
Dạ, đồng ý, vì ngôi nhà này phải dỡ đi.
Hai
cảnh sát viên bèn xáng mấy nhát búa, đập toang ra một lỗ hổng thì thấy đằng sau
hiện ra một căn phòng. Khi lỗ hổng đã được phá thêm cho đủ rộng để người chui
vừa, ông Thanh Tra bước vào trước, rồi đến ông Thuận, ông Hồng Phong và ba cậu
học sinh.
Mọi
người đã đứng trong một căn phòng nhỏ, rộng lối hai thước và dài lối ba thước.
Một tia sáng nhỏ, chiếu từ một lỗ trên cao xuống.
Giữa
phòng có kê hai chiếc mẻ bằng gỗ đánh bóng, bên trên có đặt một cỗ quan tài sơn
son thếp vàng lộng lẫy.
Quan
tài mở nắp.
Ba
cậu học sinh vội len vào nhìn và thấy như tắc thở.
Một
bộ hài cốt nằm dài trong quan tài, trên phủ một bộ áo đã mục nát một nửa nhưng
người ta còn đoán được vẻ lộng lẫy xa xưa của nó. Mọi người im lặng. Trên đầu
quan tài, có đặt một chiếc bài vị bằng bạc khắc chữ đen. Ông Thuận đọc:
“Hiền
Thê LÝ-TUYẾT-HOA Linh vị”
-
Đây là người đàn bà Trung Hoa – ông Duy Đức lẩm bẩm.
-
Thế mà người ta cứ tưởng là bà ta đã trốn sau khi ông Trịnh Thường chết.
-
Đúng là bà ta – ông Thuận nói – Nhưng xin quí ông coi : Đây là một kỷ vật mà
tôi cần phải giữ cho gia đình thân chủ tôi.
Nói
dứt lời, ông thò tay vào trong quan tài tìm kiếm và lôi ra một chuỗi hạt ngọc
màu xám mờ, trông rất lạ lùng.
-
Có lẽ đây là chuỗi ngọc huyền diệu mà, theo lời truyền tụng lại, ông Trịnh
Thường đã đánh cắp của một nhà quí tộc Trung Hoa – ông Thuận giải thích – Chính
vì chuỗi ngọc này mà ông phải rời bỏ đất Tầu để về sống ẩn dật ở đây. Chuỗi
ngọc này vô giá. Chúng tôi cứ tưởng là nó bị mất hẳn do bà cụ mang đi.
_______________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG IV