Tôi
vớ lấy khẩu súng săn rồi lặng lẽ bước ra khỏi nhà. Kể từ khi tới đây
tôi chưa có dịp nào thuận tiện để đi săn cả. Rừng núi cao nguyên vào mùa
này mưa như trút, mưa nhạt nhòa cả cảnh vật. Đến bây giờ trời mới sáng
sủa một chút, tôi mang ngay đồ nghề lên đường, đồ nghề đây chỉ vỏn vẹn
một khẩu súng và ít đạn. Tôi được tới đây cũng là một nỗi may mắn hiếm
có. Nguyên bác tôi tình cờ ghé thăm sau mấy ngày ở lại nhà tôi chơi, ngỏ
ý muốn mời mấy cháu theo bác lên cao nguyên chơi. Trong anh em tôi chỉ
có mình tôi là muốn lên. Thực ra tôi cũng không muốn ở chơi một miền núi
rừng heo hút nhưng có lẽ vì những thú vật, chim muông thúc dục tôi đồng
ý thì đúng hơn. Chẳng còn lạ gì khi tôi có súng s8an mà chưa bao giờ
được sử dụng cho sướng tay. Lên đây, cũng là một dịp may cho tôi vậy. Và
cái dịp may ấy, có ngờ đâu lại là cả một câu chuyện...
*
Khi
tôi mới lên đây Đức là người bạn đầu tiên của tôi. Tên anh là Đức nhưng
thực ra anh lại là một thiếu niên thượng. Anh nói rất sõi tiếng Việt,
có lẽ ở gần nhiều người Việt và chính những người đó đã gọi anh là Đức,
thay vì phải gọi tên của anh, một tên của người thượng mà họ không quen
gọi, nghe nó có vẻ làm sao! Da Đức ngăm đen, mớ tóc dài phất phơ làm
tăng thêm vẻ rừng rú. Mắt anh to mà đen, đôi mắt ấy đập ngay vào nhãn
tuyến của người khác. Người anh dong dỏng cao, toàn thân như chứa đựng
một sức lực tiềm tàng của những người gần gũi với thiên nhiên từ thuở
còn bé. Đó chính là vài nét sơ lược về Đức mà tôi muốn nói ra ít nhiều.
Tôi còn nhớ hôm mới quen nhau Đức nói chuyện huyên thuyên. Anh kể chuyện
có duyên lắm, nhất là về rừng rú, phong tục của những người dân thiểu
số. Nghe Đức kể mà tôi cũng biết được ít nhiều về những gì ở đây vậy.
Tôi chơi với Đức đây cũng là vì Đức rất tốt nhịn. Thật thế, tôi có nhiều
tính xấu lắm. Tôi thích hơn người, tôi cứng đầu khó bảo, tôi hay bắt
nạt những người yếu đuối, tôi lười biếng... Tôi biết rằng tôi có tính
xấu nhưng tôi ích kỷ, tôi cho rằng nó chả hại cho tôi tý nào. Không có
gì bắt tôi phải rũ bỏ những tính ấy. Giờ tôi đang nghỉ hè, còn lúc đi
học, ở lớp tôi chả chơi thân được với tất cả anh em bạn. Họ chơi với tôi
được một thời gian rồi cũng phải lánh xa. Bạn tôi chỉ còn là những
người tâm tính như tôi mới họa may có thể chơi được lâu, nhưng cũng
không gọi được là suốt năm học. Bây giờ tôi ở vùng này xa cách nhà tôi
một khoảng đường dài, nhưng tính tôi không vì miền lạ mà thay đổi. Tôi
còn nhớ cách đây mấy hôm, khi trông thấy một đứa trẻ ôm một con gà đá,
tôi đã chạy lại định giựt. Không ngờ một đám thiếu niên thượng trông
thấy chạy lại bênh vực đứa trẻ. Nếu không có Đức chạy lại thì cuộc ẩu đả
đã xảy ra rồi. Lúc ấy tôi ức quá. Những thiếu niên thượng bỏ ra về, chỉ
còn một mình Đức bên tôi. Tôi nhìn Đức bằng ánh mắt giận dữ mặc dầu tôi
biết rằng Đức không dính dáng gì đến chuyện đó cả. Tôi nói to lên cốt
để cho Đức nghe rõ : –
"Một lũ mọi mà cũng lên nước!!" Nhưng Đức không có một phản ứng gì cả.
Mãi đến lúc chia tay về nhà Đức mới bảo tôi : "Chúc bồ nguôi giận nhá"
Tôi không có một lý do gì để giận Đức nhưng sao tôi vẫn tưng tức Đức.
*
Tôi đi được một quãng đường thì gặp Đức. Đức giơ tay chào tôi:
- Bồ đi săn đó hả?
Tôi gật đầu chỉ tay vào khẩu súng:
- Súng săn chim đấy.
- Cho tôi cùng đi nhá.
- Đi thì đi.
Tôi
cần Đức đi cùng cũng là vì tôi sợ lạc đường. Đức ở đây từ thuở nhỏ chắc
chắn phải thông thạo rừng núi ở đây. Hai chúng tôi lặng lẽ cất bước về
khu rừng. Một ý nghĩ thoáng qua, tôi hất hàm hỏi Đức:
- Rừng ở đây có nguy hiểm không?
Đức lắc đầu:
- Rừng này không nguy hiểm đâu. Bồ đừng lo.
- Thế hả.
-
Trước kia rừng này cũng có một ít thú dữ. Sau chúng bị mấy tay thiện xạ
trừ khử dần. Cuối cùng chỉ còn có một con, người ta biết rõ như vậy,
một con báo. Báo bị săn đuổi cả chục lần nhưng đều thoát cả. Người ta
lập bẫy nhử mồi. Báo mắc lừa mò tới bị bắn mù một bên mắt. Sau đó ít lâu
không ai thấy nó đâu nữa. Có người bảo nó chết rồi, có người bảo nó
chạy sang miền khác. Nhưng dù sao con vật tinh ranh ấy cũng đã tởn đến
giả. Bồ thử tưởng tượng coi, một phát đạn xuyên mắt, đau lắm chớ.
Đức
ngừng kể chuyện. Lúc đó tôi dồn tất cả ý nghĩ về con báo. Chắc nó ghê
gớm lắm. Nhưng chả cần, nó đi đâu rồi còn gì. Nhớ tới con dao trong túi
quần, tôi vội rút ra cốt để khoe Đức. Đức trông thấy xuýt xoa hỏi tôi:
- Dao này của bồ đó hả?
Tôi hãnh diện:
- Chớ sao.
Dứt lời, tôi bấm bật lưỡi dao. Lưỡi dao trắng bóng, sáng ngời hiện ra.
- Dao bấm!
Tôi
không nói gì cả nhưng lúc ấy tôi sướng lắm. Tôi hãnh diện vì con dao
bấm quý giá này. Hai chúng tôi đã đi đến khu rừng, tôi cầm dao phóng vụt
vào một thân cây gần đấy. Nhưng dao bị trợt rớt xuống đất. Tôi ngượng
chín người quay nhìn Đức, Đức vẫn thản nhiên.
Khu
rừng với những cây cao vòi vọi, cỏ hoa mọc nhan nhản khắp nơi. Mặc dầu
bữa nay trời nắng ráo mà mặt đất vẫn ẩm ướt, nhiều nơi lại có cả vũng
nước. Mặt đất thì như bị lún xuống nếu tôi không cẩn thận bước đi hết
sức nhẹ nhàng. Tôi ngắm nhìn từng tảng lá cây, từng đóa hoa rừng một
cách thích thú.
Tôi
nghĩ đến cú phóng dao lúc nãy mà ngượng thầm. Tôi lại rút dao ra, tôi
cần phải phóng lại để cho Đức biết. "Tách", con dao bật lưỡi. Tôi ngắm
kỹ vào một thân cây. Con dao lao đi trong nháy mắt đã cắm phập vào cây,
nhưng sai vị trí đã định nên lại ở phía thân cây trên cao. Bây giờ làm
thế nào để lấy xuống đây. Đúng lúc ấy, Đức leo vụt lên cây nhanh như
cắt. Mặc dầu thân ướt át nhưng Đức leo vững chãi khác thường. Thoáng một
cái, con dao đã được mang xuống.
Đức trao con dao cho tôi:
- Bồ nhớ đừng phóng ẩu, chẳng hạn lúc đi đường. Trúng người thì khổ.
Thật Đức nói trúng tâm lý tôi. Nhưng sao tôi cảm thấy khó chịu. Tôi giật con dao khỏi tay Đức:
- Ối giời! Khỏi cần khuyên.
Tôi
đút dao vào túi quần lặng lẽ đi theo Đức. Thỉnh thoảng bóng con chồn
chạy vụt qua, len lỏi giữa những kẽ lá rủ sát mặt đất. Từ đấy câu chuyện
giữa tôi và Đức có vẻ nhạt nhẽo. Chính tôi tạo ra cái nhạt nhẽo ấy thì
mới đúng.
*
Bữa
nay là ngày thứ hai tôi và Đức lại vào rừng. Lần trước tôi chưa muốn
bắn một phát đạn nào vì tôi còn muốn đi xem rừng cho sướng mắt đã. Giờ
đây tôi rất sẵn sàng, tôi đã cẩn thận lau dầu vào súng mặc dầu lâu lắm
tôi mới có dịp dùng nó.
- Này bồ trông kìa!
Tôi
trông theo hướng tay Đức chỉ. Một con chim lạ mầu sắc rực rỡ đang mớm
mồi cho bầy chim con trong tổ. Con chim ở cách tôi không xa. May bữa nay
tôi lại đi cùng Đức, đây chính là một dịp để tôi khoe tài bắn súng.
Trong khi Đức đang chăm chú nhìn con chim thì tôi cũng lên súng, sẵn
sàng ở thế nhả đạn.
- Này bồ coi này.
Tôi vừa nhắm vừa gọi Đức.
Nhưng
đến khi tôi vừa đặt tay vào cò thì một bàn tay cứng như sắt kéo giật
tôi lại. Hóa ra Đức. Đức giơ tay phác một cử chỉ ngăn cản:
- Bồ đừng bắn.
Tôi hằn học hỏi:
- Tại sao?
Đức nói chậm rãi.
-
Bồ bắn nó làm gì, tội nghiệp! Trước kia tôi cũng ham đi săn chim lắm,
ham kinh khủng. Nhưng một ngày nọ lang thang trong rừng tôi trông thấy
một con chim đẹp lắm. Tôi giương tên bắn. Chim trúng tên nhưng quái ác
thay, nó bị mắc giữa những lùm cây. Tôi phải trèo lên để lấy và tôi
thấy...
- Thấy cái gì?
-
Một tổ chim con, phải một tổ chim con. Chim con thì kêu gào ầm ĩ, có lẽ
chúng đói mồi. Nhưng chim mẹ chết rồi còn gì. Từ đấy tôi không ưa bắn
chim nữa. Nhất là mấy thứ này đâu làm hại mình. Nếu bắn thì bắn diều hâu
còn hơn. Bồ thấy không?
Tôi cười khẩy:
- Thương tâm quá nhỉ. Bồ nói chuyện nghe chịu không nổi.
- Nhưng bắn nó vô ích.
- Hà! Hà! Để tôi thử khẩu súng này một chút chứ. Hồ mới tới đến giờ tôi chưa bắn phát nào cả...
Đức cắt ngang:
- Bồ quên! Bồ bắn một phát chỉ thiên làm mọi người xôn xao, bữa nọ đó. Vả lại lát nữa đây thiếu gì mồi.
Tôi
không nói gì nữa. Tôi lặng lẽ đặt súng nhắm kỹ con chim. Chim vẫn chưa
bay, có lẽ nó không hay biết gì cả. Nó còn mải mớm mồi.
- Đừng!
Khẩu súng của tôi bị gạt rơi xuống đất. Lần này tôi tức quá, tôi lừ lừ nhìn Đức:
- Sao anh cản tôi hoài vậy?
Đức nói thản nhiên:
- Bồ đừng bắn nó. Tôi không thích bồ bắn nó.
- Hừ, sao đạo đức thế.
- Không phải như vậy, nhưng...
Nhìn vẻ mặt Đức tự nhiên quá, tôi tức ngùn ngụt:
- Mày muốn ăn thua đủ phải không?
- Xin bồ bớt nóng.
Con chim vỗ cánh bay đi.
Tôi sấn lại phía Đức quát ầm lên:
- Phải không?
- Đừng bồ.
Tôi tung một cú đấm vào mặt Đức nhưng Đức nhẹ nhàng tránh khỏi. Đức lanh lẹ như một con sóc. Như một con thú dữ tôi lao vào Đức.
Nhưng
Đức lùi lại, đồng thời đưa một tay ra phía trước đỡ. Tôi chạm phải tay
Đức, và vì mặt đất hơi trơn, tôi ngã sóng soài. Người tôi lấm đất be
bét.
Tôi loạng choạng đứng dậy. Giờ đây trước tôi là khuôn mặt Đức. Sao tôi thấy Đức đáng ghét thế.
- Mày đi đi, không ai chơi với mày nữa!
Tôi tức giận xách súng bỏ đi. Khuôn mặt người thiếu niên thượng thoáng vẻ hớt hải âu lo. Đức chạy lại níu lấy tay tôi:
- Bồ, bồ đừng giận.
Tôi quay lại nhìn Đức:
Tao chả cần làm bạn với mày. Không khiến...
Câu
nói bỏ lửng. Tôi hất tay Đức và rảo bước. Lá cây rừng hơi rì rào, tiếng
động nghe mơ hồ. Tôi mỉm cười nghĩ đến Đức : chắc mày đau khổ lắm.
- Minh! Minh!
Tiếng Đức gọi sau lưng. Tôi vẫn lặng lẽ bước không thèm ngoái cổ lại.
*
Tôi
đã giận Đức được bốn ngày rồi. Lỡ gặp nhau, tôi làm vẻ phớt tỉnh như
không. Tôi biết rằng Đức cũng muốn làm thân lại lắm, nhưng tôi thì lại
không muốn tí nào. Tôi giận Đức, cơn giận ấy chưa nguôi. Tôi còn nhớ rõ
sau hôm x6ảy ra vụ cãi nhau giữa tôi và Đức, tôi đã nghĩ cách trả thù
Đức cho bõ ghét. Ba Đức thích chơi những loại hoa. Vì thế trong vườn đa
số cây ông trồng đều là cây hoa cả. Ông yêu hoa như yêu con, những lúc
rảnh rỗi ông thường bỏ ra hằng giờ để săn sóc chúng. Sáng chiều ông lại
giao cho Đức tưới nước. Những lúc ông vắng nhà, Đức luôn luôn chịu trách
nhiệm về vườn cây này.
Đó
chỉ là một khoảng đất hẹp ngăn cách với nhà bác tôi bởi một hàng giậu
thưa hết sức sơ sài. Từ bên này người ta có thể nhảy qua bên kia thực dễ
dàng. Tôi chả cần phải nhảy hay leo gì cả. Tôi khum sát người xuống,
tôi đã nghĩ ra cách trả thù, tôi với tay bứt mấy cây hoa gần đó. Cây bị
bứt rễ nằm lăn lóc trên mặt đất.
Tôi
sung sướng nhìn chiến thắng của mình. Chắc chắn Đức bị đánh vì tội
không trông nom để gà lạ vào phá phách. Tôi hành động như thế mà không
một ai hay. Hàng rào nhà Đức thì thưa lại sơ sài, thế nào ba Đức cũng
cho là gà phá phách.
Quả
thật như thế, tôi chả phải chờ lâu. Đến chiều hôm ấy, Đức bị đòn dữ
dội. Tiếng hét la quát tháo của ba Đức nghe rõ mồn một. Tôi cười mừng
cho chiến thắng của mình...
Tiếng người gọi làm tôi quay phắt người lại. Đức đứng ngoài hàng rào chõ vào nói với tôi:
-
Này bồ, con báo chột đã về rồi. Một người bị báo vồ gẫy chân đó Minh ạ.
Mấy người ở buôn bàn tán xì xào lắm. Hình như họ định đặt bẫy gì đó.
Tôi khuyên bồ nghỉ đi săn ít lâu đi.
- Đi về đi. Đừng có làm quen.
Lời
nói sẵng, vẻ mặt lạnh lùng của tôi làm Đức tiu nghỉu bỏ về. Tôi nhìn
theo bóng dáng người thiếu niên thượng khuất dần. Mày muốn cho tao không
đi rừng thì có, tao bắn chim dữ quá mà!
*
Tôi
quanh quẩn giữa những bụi cây lá rừng nhan nhản. Con chim vừa bị bắn
rớt rơi ngay đây mà sao tôi kiếm vẫn chẳng thấy. Hay nó đã bị lá cây che
khuất. Tôi dùng tay bới từng tảng lá ra, những bụi gai cứa vào tay tôi
đau nhói. Hoài công! Chả có gì cả! Tôi chán nản xách súng trở lại. Những
cây rừng cao vòi vọi, những tàng lá cây bụi cây rậm rạp như ôm bọc lấy
tôi. Tôi chán nản khác thường. Rừng không một tiếng chim hót, đâu đây
những tiếng rì rào của lá cây bị thổi. Văng vẳng tiếng nước chảy róc
rách. Trời đã về chiều, chắc mọi người giờ này đang ăn cơm. Tôi ham chơi
quá! Tôi đi biền biệt từ trưa đến giờ, lang thang giữa cả một giải
rừng. Càng lang thang nhiều tôi càng lý thú. Những chỗ rừng sâu có thật
nhiều thú vật. Tôi bỏ chiếc mũ ra, đầu tôi ướt đẫm mồ hôi. Cảnh vật sao
hoang vắng quá!
Tôi
chợt nhớ tới con báo chột. Lời Đức nói là sự thật. Con báo đã trở về,
người ta bàn tán xôn xao, người ta lập bẫy bắt nó nhưng tới nay vẫn chưa
có kết quả gì. Nếu bây giờ tôi không đi săn nữa thì đúng là tôi nghe
lời Đức. Không, không thể thế được, một ý nghĩ thoáng qua tâm trí tôi :
dã thú ưa đi săn ban đêm. Nhưng tôi lại vào sâu trong rừng, nhỡ chạm
ngay chỗ ẩn náu của báo...
Tôi
chúm môi huýt một bản nhạc vui vui, tạo cho mình nỗi phấn khởi. Nhưng
lúc này tôi mệt quá, tôi cất bước chậm chạp như một bà già. Nỗi lo lắng
dù sao cũng bớt ngự trị trong trí óc tôi...
Nhiều
tiếng sột soạt làm tôi giật nẩy người. Chuyện gì xẩy ra vậy? Tôi không
định rõ được tiếng động ấy phát xuất từ đâu nữa. Tôi chỉ cảm thấy sợ
lắm, một sự sợ hãi đến rợn người. Tay tôi nắm chặt lấy khẩu súng. Và...
khi ấy, khi tôi cố sức trấn tĩnh lại thì, trước mặt tôi : một con báo.
Phải, một con báo, nhưng cành lá che khuất chỉ để lộ ra đầu nó. Một mắt
vàng xanh như thôi miên lấy tôi. Còn mắt bên kia? Trời ơi! Báo chột! Sao
lúc ấy tôi sợ quá. Tôi run lên bần bật, chân tôi quýnh lại. Tay tôi
đánh rớt khẩu súng từ lúc nào. Con vật nhìn tôi, một mắt lừ lừ, cái
miệng hơi mở ra gừ gừ như sẵn sàng ăn tươi nuốt sống tôi. Lá cây rung
động.
Đến
bây giờ tôi mới nhận thấy những lời nói của tôi lúc trước khi ấy sao
"hăng" thế. Tao mà gặp hổ báo, tao đánh tay đôi. "Tác dăng" mà. Sức mấy
sợ nó. Nhưng bây giờ tôi đã làm được gì. Tôi đứng trân mắt nhìn con vật.
Mồ hôi ướt đẫm cả lưng. Mình làm sao thế này? Tiếng chuyển mình của báo
làm tôi thót người. Tôi phóng mình chạy bất kể cỏ cây gai rừng đầy rẫy.
Huỵch! Chưa chạy được một tí nào tôi đã vướng rễ cây ngã lăn. Sợ quá,
tôi đâm liều. Con dao bấm rớt trên mặt đất làm tôi chợt nhớ đến nó, tôi
vớ vội bấm "tách". Tôi chưa kịp nhổm dậy thì con báo đã lao tới rồi. Hai
bàn chân đầy móng vuốt cào soạt lên bả vai tôi. Tôi hét lên đau đớn.
Dao trong tay, tôi đâm túi bụi vào con vật. Như không biết sợ là gì, con
báo lăn xả vào ngoạm lấy chân tôi. Tôi cuống cuồng né tránh ngã lộn.
Quần áo rách tả tơi, máu đầy mình tôi bật dậy chống đỡ... Vầm!!! Hông
tôi đau rợn người. Tôi đánh rớt dao ngã quỵ xuống.
Đúng
lúc ấy, khi sự nguy hiểm tưởng đã gần kề, tôi còn đủ sức nhận thấy một
thiếu niên thượng lao vào. Thiếu niên bình tĩnh nhìn con vật coi thường,
khinh mạn nó. Tôi kịp nhận ra : Đức! Phải rồi chính Đức!...
Đức
lùi lại mấy bước, con dao dài lưỡi chĩa ra đằng trước ở thế sẵn sàng
xáp chiến. Con vật thấy người lạ ở gần mình thì bỏ tôi chồm tới phía
Đức. Tôi thấy Đức lẹ làng quá. Đức nhìn con vật cười. Một nhát! Hai
nhát!... Con dao trong tay Đức đâm liên tiếp vào mãnh thú. Con báo lồng
lên dữ tợn. Tôi cố gượng ngồi dậy để giúp sức Đức nhưng không được. Toàn
thân tôi ỉu xuống. Tôi chỉ còn biết ngước mắt nhìn người và vật đang
quần thảo. Sao giờ đây tôi hối hận quá. Giữa tôi và Đức là cả một sự
cách biệt. Đức có đủ tính tốt, còn tôi, thật tôi quá xấu xa, ti tiện.
Tôi hối hận. – Tôi sẽ rũ sạch mọi tính xấu của mình – Trời ơi! Con báo quơ bàn chân đầy vuốt vào mặt Đức. Đức né sang một bên rồi đâm một nhát thật mạnh. Lưỡi dao cắm phập vào bụng con vật chỉ còn lộ cán ra ngoài.
Máu
đỏ phun ướt đẫm cả người Đức. Mặt Đức, chân tay Đức dính đầy máu. Đức
tay không. Con báo chưa chết lao vụt tới. Sao nó khỏe quá. Tôi thấy
người và vật quần thảo trên mặt đất hung bạo hơn bao giờ hết. Con báo đè
hẳn lên người Đức. Đức rút được con dao ra. Tôi không trông thấy người
Đức đâu nữa, cánh tay Đức vòng lên quơ trong khoảng không vài cái rồi
đâm một nhát vào cổ họng con thú. Con vật gầm vang rồi gục xuống.
Tôi
không thấy Đức trở dậy. Đức sao thế? Xin Đức tha thứ cho tôi những lỗi
lầm ngày trước. Giờ đây Đức vẫn nằm yên, bất động, máu đầy người, máu
của những vết thương lẫn máu của con vật. Đức bỏ tôi rồi sao?
Mưa
bất chợt ào xuống. Mưa ào ào bao phủ miền cao nguyên núi rừng. Người
tôi lạnh ngắt. Tôi thoáng trông thấy, qua màn mưa mờ ảo, những bóng
người mỗi lúc một tiến gần hơn, núi rừng trùng điệp lờ mờ khi ẩn khi
hiện. Mưa thật to. Tôi giơ một tay làm hiệu cho đám người nhìn thấy dễ
dàng hơn. – Tôi đây này mấy ông! – Tiếng kêu gọi của tôi lạc lõng tan biến vào khoảng không gian đang bị cơn mưa cao nguyên chế ngự.
Mưa tàn bạo hơn bao giờ hết. Tôi gục xuống thiếp đi.
HOÀNG ĐẠI NGUYỄN THI HÙNG
(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 165, ra ngày 15-11-1971)
Nguồn : https://tuoihoandmore.blogspot.com
Nguồn : https://tuoihoandmore.blogspot.com