Thứ Năm, 29 tháng 6, 2017

CHƯƠNG III_ĐÔI VÒNG HUYẾT DỤ


CHƯƠNG III

 NHỮNG TIA SÁNG MONG MANH


Minh về thẳng nhà Quân chờ sẵn. Má Quân không biết chuyện gì, hỏi thì Minh chỉ cười bảo là bạn cùng lớp đến chơi thăm Quân. Bà vui vẻ :

- Quân nó nói với bác là lại nhà thằng Sang chơi. Nó đi từ sáng sớm. Cháu tên gì ?

- Thưa bác, cháu tên Minh.

- Ủa thế cháu Minh chưa gặp Quân sao ?

Minh bịa chuyện :

- Sáng nay cháu bị hư xe đến nhà Sang rất trễ. Lúc cháu đến thì Quân ra về rồi.

- Vậy thì cháu đợi nó một chút. Nó chắc cũng sắp về.

Bà nhớ ra khoe ngay cậu con :

- Thằng Quân ngoan lắm. Không bao giờ đi la cà ngoài đường mà không xin phép bác.

- Vâng, anh Quân thì số dách.

Minh thoái thác khôn khéo :

- Bác chắc đang bận dở tay làm bếp... xin bác cứ để cháu tự nhiên. Cháu ngồi đợi anh Quân chút xíu được rồi. Cháu sợ làm phiền bác.

Bà mẹ Quân đành xuống bếp làm tiếp công việc dở dang. Minh làm thế là vì nó sợ ngồi nói chuyện lâu với mẹ Quân, nó sẽ sơ hở giấu đầu lòi đuôi thì khổ. Dù sao nó cũng chỉ là một đứa trẻ con, nghĩa là chưa biết có đủ trí khôn để nói dối người lớn cho xuôi được hay không.

Nửa giờ sau, thì Quân về đến nhà. Nó hớn hở :

- Đúng như mày nói. Tao được thám tử Phong lãnh ra ngay. Ông ta hình như bảo đằng Cảnh sát là ông nhờ tao làm công việc điều tra ấy. Tên theo dõi mất bình tĩnh, bị tao chọc tức mấy câu, nổi sùng đánh tao ngay ở sở Cảnh sát. Dĩ nhiên tao đề phòng trước, né được nhưng hắn bị nhốt một ngày và nộp phạt 500 đồng.

- Nghĩa là hắn còn ở trong đó đến ngày mai ?

- Phải.

- Mày định làm gì nữa đây ?

Quân ngạc nhiên :

- Sao mày hỏi tao ? Mày quyết định đi.

- Tao thử coi đầu óc mày minh mẫn đến độ nào.

Quân nghĩ ngợi một lúc rồi reo lên :

- Đúng rồi. Sao ban nảy tao quên khuấy. Mình đến nhà ông thầy Việt Văn năm ngoái để hỏi chữ "Chu" và "Vương".

Như thường lệ, mẹ Quân vẫn dễ dãi cho con đi chơi với bạn. Quân nhìn đồng hồ : 11 giờ trưa.

*

Thám Tử Phong điện thoại đến nhà Minh. Ông gọi bất ngờ giữa lúc thằng bé đang ngủ trưa. Minh hơi tức mình, cầm ống nói mẹ chuyển cho, lơ là :

- Alô ! Alô ! Tôi đang được hân hạnh nói chuyện với ai đó ?

Có tiếng cười ha hả bên kia đường dây như chế nhạo giọng nói vừa ngái ngủ, vừa dằn dỗi của Minh. Rồi tiếng người đáp :

- Cậu Minh có biết mấy giờ rồi không ? Ba giờ hơn đấy. Ngủ trưa như thế là... đủ quá rồi.

Minh hét vào trong máy :

- Ông là ai ?

- Sao cậu bé thám tử của tôi bây giờ dở tệ thế ? Tôi là Phong, mới nói chuyện với cậu sáng nay đây mà.

Minh bẽn lẽn :

- Xin lỗi ông Phong... Sao tôi không nhận ra giọng nói của ông... Là lạ thế nào ấy… Sao ông biết số điện thoại nhà tôi mà gọi đến ?

- Có gì đâu. Tôi hỏi Sang biết số nhà cậu. Tra trong niên giám điện thoại là có ngay số điện thoại. Tôi vắn tắt chỉ nói một lời : mời cậu đến gặp tôi ngay.

- Để tôi đến rủ Quân luôn thể nhé ?

- Thôi, mình cậu đủ rồi. Chào cậu.

Và ông ta cúp máy y như Minh cúp lúc sáng. Cậu bé lầm bầm trong lúc thay quần áo :

- Rõ ràng là ông ta muốn ăn miếng trả miếng.

Minh lấy xe gắn máy lại nhà thám tử Phong. Ông đang ngồi chờ nó ở phòng tiếp khách. Trông ông còn trẻ, chỉ ngoài ba mươi. Đặc điểm có một hàng râu mép cắt tỉa rất công phu tạo cho ông một vẻ nghiêm nghị lạ lùng. Tuy thế ông hay mỉm cười và khuôn mặt ông luôn luôn như sáng lên không làm cho ông già trước tuổi. Ông mở lời trước:

- Hân hạnh được gặp cậu Minh... lần đầu tiên.

- Tôi cũng rất hân hạnh...

Thám tử Phong rất tự nhiên và... thông cảm tuổi trẻ :

- Chờ tôi chút nhé. Tôi lấy bánh ngọt và cà rem cho cậu Minh giải khát. Tôi cũng... hơi đói bụng rồi.

Khi cả hai ung dung nhâm nhi cà rem, Phong đề nghị :

- Tôi còn ít tuổi, vậy cậu Minh gọi tôi bằng anh cho thân mật nhé.

- Vâng, nếu anh cho phép.

- Anh bắt đầu nói lại câu chuyện hồi sáng cho em nghe. Tên đó là người Trung Hoa...

- Thảo nào ! Hắn nói tiếng Việt rất sõi nhưng giọng vẫn hơi ngọng nghịu.

- Nói đúng hơn hắn là người Việt gốc Hoa. Hắn họ Chu... Nghĩa là có một sự trùng hợp nào đó với chữ... "Chu" khắc trên chiếc vòng...

Minh gật đầu nghe Phong nói tiếp :

- Hồ sơ cảnh sát của hắn rất minh bạch, không hề có dấu vết khả nghi. Chúng tôi chẳng có quyền hạn chi điều tra, thẩm vấn hắn trực tiếp về vụ chiếc vòng, đành thi hành pháp luật tạm giam hắn lại một ngày về tội hành hung. Hắn chối là không hề theo dõi ba em...

- Tức thật ! Nhưng mình cũng không nắm được chứng cớ rõ rệt... – Minh công nhận.

- Vì thế anh nhốt hắn một ngày để xem phản ứng đồng bọn hắn bên ngoài còn đang tự do…

- Lỡ tụi đồng đảng không phản ứng ?

- Thì mình đành chịu. Tuy nhiên anh có thể theo dõi kín đáo hắn ta vì dù sao anh cũng đã rõ địa chỉ, gốc gác, lý lịch hẳn phần nào. Hắn tên là Chu Quốc, một người Tàu, thuộc hạng trung lưu, ngụ tại đường Khổng Tử, số 543 A.

- Còn nghề nghiệp ?

- Đại diện thương mại... tầm tầm nghĩa là quản lý một hãng chuyên chở đường biển nhỏ xíu, thuộc hạng… cắc ké. Tên hãng là Mạnh Tư.

- Chứ không phải Mạnh Tử ?

Cả hai cùng cười. Bỗng Phong nghiêm mặt :

- Dám là Mạnh Tử đấy. Anh quên không nhớ rõ lắm. Thôi em ăn cho hết cà rem đi, ngon lắm.

- Nhiều quá anh ạ. Em... ngấy cà rem quá rồi. Chào anh em về.

- Em về. Lúc nào muốn liên lạc với anh dùng điện thoại tiện hơn. Anh sợ... chính em cũng bị theo dõi nữa.

Minh về.

Ba ngày sau, cuộc điều tra vẫn dậm chân tại chỗ. Tên Chu Quốc đã được thả tự do ra rồi. Hắn chẳng có điều gì mờ ám đáng ngờ vực nên Phong thấy nóng ruột như lửa đốt.

Buổi chiều hôm ấy, Phong ngồi ăn phở ở một xe nhỏ đường Pasteur. Bỗng Quân đi qua, nhìn Phong ngờ ngợ. Phong vội hỏi :

- Em muốn nói với tôi điều gì ?

- Thưa ông có phải là Phong, thám tử...

- Phải. Em là ai ? Sao biết tôi ? Em ngồi xuống đây với tôi. A, tôi nhớ ra rồi... Tôi đã gặp em ở Sở Cảnh Sát mấy hôm trước.

Phong kêu thêm tô phở thứ nhì cho Quân. Khách hàng vắng, chỉ có hai anh em và ông chủ xe. Nhưng Phong cẩn thận :

- Em để lát nữa nhé.

Câu nói tối nghĩa ấy dĩ nhiên là Quân thừa thông minh để hiểu. Nó không khách sáo, so đũa lau chùi sạch sẽ và... ăn phở ngay cho nóng.

 Khi hai người ngồi trên xe Renault của Phong, chàng lẳng lặng quay kính xe lên, mở máy lạnh rồi bảo Quân :

- Em nói đi. Ở đây chỉ có trời mới đoán được chúng ta bàn chuyện gì. Tôi trách em nhát quá, đã gặp tôi một lần mà không dám nhận người quen ngay.

- Em là Quân, bạn của Sang và Minh.

- Anh biết.

- Em hôm nay tình cờ gặp ông...

- Gọi tôi bằng anh cho thân mật. Tôi đâu lớn hơn em bao nhiêu tuổi.

- Cảm ơn ông... anh.

- Em nói tiếp đi.

- Em có được thằng Sang kể lại câu chuyện chiếc vòng cẩm thạch. Nó nói nói hiện giờ còn một chiếc vòng thứ hai nữa... đang chôn dưới mồ ông bác.

- Anh biết là em muốn lấy chiếc vòng ấy lên…

- Em cũng tính như thế. Em đoán là bọn cướp đã lấy được một tất phải muốn có chiếc thứ hai cho đủ cặp. Mình sẽ dùng chiếc vòng còn lại làm mồi dụ bọn chúng.

Phong vỗ tay :

- Một ý kiến hay. Vậy bây giờ mình đào lên...

- Không được anh ạ. Vì phải ba năm mới bốc mộ. Em hỏi kỹ thằng Sang rồi. Bác nó chết vừa đúng... 14 tháng. Làm sao bây giờ ? Đó là điều em muốn hỏi anh.

Phong nhíu mày suy nghĩ trong khi thằng Quân sung sướng tự nhủ : Mình có đầu óc trinh thám và mưu kế có thua gì thằng Minh. Tình cờ gặp anh Phong mà mình nghĩ ngay ra được đề nghị mới lạ và hấp dẫn đó.

Phong nói :

- Có một cách thức cổ điển nhưng chắc ăn. Anh thấy ông già ba Sang có vẻ mê tín và xưa lắm. Nếu mình bảo thẳng ông ta bốc mộ để lấy chiếc vòng lên chắc hẳn ông ta không chịu. Đó là chưa kể đến vợ con của người quá cố nữa.

- Hay mình làm một chiếc vòng giả ?

Phong lắc đầu, giọng chàng đều đều như đang nói chuyện với chính mình :

- Cũng không ổn vì bọn cướp lẩn quất đâu đây sẽ nhận ra ngay là giả. Anh đoán chúng là dòng dõi người họ Chu bên Tàu, rất tinh mắt đối với ngọc thạch, nhất là tối hôm đó chúng đã đoạt được một chiếc vòng… thật và… hai chiếc vòng giống nhau như đúc.

Quân hỏi :

- Thế thì mình làm sao ?

- Em khoan hỏi  Phong hơi gắt gỏng  A! Anh nghĩ mình có thể tìm một lý do gì để họ tự ý bốc mộ.

- Thí dụ như…

- Một thầy địa lý chẳng hạn, bảo gia chủ phải bốc mộ vì ngôi đất ấy sẽ triệt đường danh vọng phú quý của con cái về sau. Dù để mộ tạm thời chỉ trong ba năm cũng không ổn. Phải… bốc ngay lập tức.

- Anh kiếm đâu ra ông thầy địa lý…

- Anh sẽ nhờ một ông bạn vong niên khăn đóng áo dài đến thăm biệt thự Cao Sang lát nữa đây.

Hai anh em thích chí cả cười. Quân đính chính :

- Biệt thự Cao-Duyên-Sang chứ anh ?

- Ừ. Em cho anh biết thêm chi tiết về ngôi mộ ông bác của Sang đi.

- Sang nói sơ qua thôi. Tên ông là Nguyễn Thân, chết năm kia... được 14 tháng rồi... mộ ở nghĩa trang Gò vấp, khu sang nhất.

Phong bảo :

- Dĩ nhiên. Nhà giàu lắm mà.

- Đâu có anh. Nhà Sang giàu nhưng ông Thân chỉ trung bình. Ông già ba Sang phải chôn ông anh ở khu hạng nhất vì ông Thân đã giúp ông khá nhiều lúc mới vào đời.

- Ông ta phải làm đàng hoàng vì... còn chiếc vòng ngọc gởi nhờ trong quan tài ông Thân nữa. Lỡ có ai biết... lấy đi thì sao ?

Quân hơi rùng mình trước câu nói của Phong. Nó chép miệng :

- Anh nói nghe ghê quá. Khéo mình bị phỗng tay trên, mất cả chì lẫn chài.

- Hôm nay không phải ngày... thứ Sáu mười ba. Nếu phải chăng nữa thì anh cũng không bao giờ thất bại. Nếu tiền hung thì hậu phải kiết.

- Anh thật là một con người lạc quan.

Phong hơi kiêu ngạo :

- Những người có tài và tự tin ở tài mình thường lạc quan.


Bao giờ ở đời người ta cũng hay gặp những trục trặc bất ngờ. Đêm hôm ấy một bóng đen bí mật tiến gần lại xe hơi của Phong lúc gần 12 giờ khuya. Một cách rất dễ dàng hắn ta lấy chìa khóa mở cửa xe y như chủ nhân thiệt thọ và lúi húi gỡ một vật gì đó mang ra khỏi xe. Tất cả diễn ra trong vòng 5 phút. Rồi hắn khóa cửa xe lại và đi mất.

 Phong phải để xe hơi trên lề đường trước cửa văn phòng trinh thám tư của chàng. Trên lầu sau có một gian phòng ngủ nhỏ là nơi chàng nghỉ ngơi. Cô thư ký chỉ làm việc ban ngày và ra về sau giờ làm việc. Phong rất ghét súc vật nên chàng không nuôi chó để canh giữ nhà và văn phòng làm việc như một số đông đồng nghiệp khác.

Phong đã trang bị cho trụ sở và xe hơi một hệ thống chuông báo động đặc biệt. Chàng có phần ỷ y quá đáng ở hệ thống ấy nên nay bị một vố thật nặng. Hậu quả thì sáng hôm sau chàng sẽ rõ.

Chúng ta theo dõi người bí mật. Hắn chính là Chu Quốc. Một chiếc xe Traction cũ kỹ đưa hắn về một ngôi nhà lạ, nằm trên đường Lục Tỉnh. 12 giờ giới nghiêm. Đường vắng, xe hơi phóng thật nhanh và khi họ vừa về đến nhà thì còi hụ, báo hiệu giờ giới nghiêm. Vừa khéo.

Họ vào nhà. Chỉ một cái nút ấn là máy thu băng nhỏ xíu đặc biệt phát ra tiếng nói của Phong và Quân. Tiếng người hơi rè nhưng vẫn nghe rõ. Chu Quốc nghe xong quay sang bảo người đàn ông ăn mặc theo kiểu Tàu, trạc ngoài 30 tuổi :

- Anh điện thoại cho bọn thằng Coóng làm việc ngay đi, khi hết giới nghiêm 5 giờ. Phải hoàn tất trước 6 giờ vì trời sáng. Đêm nay trời có mây, lát nữa mưa và trời u ám sẽ lâu sáng hơn mọi ngày. Tôi mừng là mình sẽ hoàn thành công việc. Nhờ Trời phù hộ cho dòng họ Chu.

- Anh Quốc nói đúng lắm. Chúng ta sẽ trở thành phú gia địch quốc. Có điều tôi muốn bàn là anh đừng nên đến nghĩa trang Gò Vấp sáng mai. Nếu anh đủ lòng tín nhiệm tôi, tôi sẽ thay anh cố gắng hết sức lo cho xong nhiệm vụ.

- Bao giờ tôi cũng tín nhiệm anh. Anh nói phải. Tôi có lẽ đang bị theo dõi. Thằng nhỏ chết bầm kia tự nhiên gây sự. Tôi tức muốn chết...

Người kia là Quách Tràng, anh em họ với Chu Quốc. Anh ta còn là một người bạn rất thân của Quốc từ ngày nhỏ xíu. Quốc đứng tuổi nhưng với Tràng quả là ý hợp tâm đầu. Đôi bạn vong niên này chẳng giấu nhau một chuyện gì dù nhỏ nhặt đến đâu.

5 giờ 5 phút một chiếc xe hàng đỗ lại trước cửa nghĩa trang Gò Vấp. Xe chưa ngừng hẳn một tiếng càu nhàu nho nhỏ :

- Muốn chết sao mà mày ngừng đây. Chạy mau đi rồi đến góc cuối đường nhả bớt ga chầm chậm cho thằng Coóng và các em nó xuống. Mày dừng xe lại bên kia đường ngang hông nghĩa địa chờ tụi nó. Dặn hoài cũng vậy thôi.

Năm sáu bóng người lố nhố lao xuống xe lẩn vào góc nghĩa trang như những bóng ma. Chúng khiêng theo một thùng dụng cụ nặng. Trời mùa hạ đáng lẽ phải sáng rồi nhưng vì đêm qua mưa và trời nhiều mây nên ánh sáng vẫn nhá nhem bao trùm bãi tha ma.

Không khó lắm, bọn gian tìm được ngôi mộ ông Nguyễn Thân. Mộ của ông được xây tử tế, có bia bằng đá xanh hẳn hoi, tuy không kiên cố lắm vì sau ba năm còn bốc dỡ đi. Sáu người tất cả, làm việc cùng lúc. Cuốc và xẻng, xà beng bẩy được tảng đá ngôi mộ và đào sâu xuống huyệt. Huyệt nông chỉ độ 3 thước nên 10 phút sau cỗ áo quan lộ ra ngoài trời. Một tên trong bọn dường như mừng quá rú lên :

- Coóng ! Mày thấy chưa. Tụi tao số dách.

Coóng gắt :

- Chỉ hay khoe công không đúng lúc. Làm tiếp mau đi còn "chẩu" chứ. Cảnh Sát hốt hết bây giờ. 5 giờ 20 rồi. Nói gì thì nhớ khe khẽ dùm tao.

Tên kia cụt hứng hì hục làm. Chúng cho xà beng vào để bứng nắp áo quan lên. Một bộ xương trắng hếu hiện ra cùng với một chất nước lầy nhầy ghê tởm. Mớ tóc còn nguyên chưa tiêu. Một ít gân và da dính két vào xương ở các khuỷu khô đét lại. Một điều rất lạ vì nước vẫn lấp xấp trong áo quan.

Coóng hình như không để ý đến điều lạ đó. Thằng này thọc tay xuống dưới lớp nước mò móc hồi lâu rồi nói :

- Quái dị ! Tao không thấy chiếc vòng.

- Mày xem kỹ lại đi.

Coóng thọc sâu xuống dưới chân bộ xương. Nó mừng rỡ :

- Đây rồi. Lạ quá ! Vòng đeo ở tay thì lại ở dưới chân

- Mày không thấy bàn tay văng đi đâu mất à ? Gân mục rã ra, xương bàn tay trôi đi, cái vòng tuột khỏi cổ tay là phải có gì là lạ.

Coóng lấy một bình nước sạch mang theo đổ ra rửa sạch vòng ngắm nghía :

- Đúng là vòng nhà họ Chu. Có chữ "Chu" và "Vương" đây này. Vòng đỏ au thật đẹp. Thế này cầu hồn chắc linh lắm. Về mau, nhớ đừng bỏ lại bất cứ vật gì của mình.

5 giờ 30 là chiếc xe hàng vọt đi êm như ru. Mưa bỗng đổ xuống rầm rập như trút nước. Sấm sét đùng đùng. Người gác nghĩa trang thức giấc, ngái ngủ bò xuống giường :

- Mình để chuông 6 giờ thiếu 15. Còn sớm quá trời lạnh mình đánh thêm một giấc nữa. Chưa chắc có ai đi thăm mộ giờ này đâu.

Vì thế sáng hôm đó mãi... 7 giờ cổng nghĩa trang Gò Vấp mới chính thức mở rộng cho khách thăm mộ... đầu tiên là Phong, Minh và Quân.

Trở lại với Phong. Chàng đang ngủ say đến 6 giờ 30 thì đồng hồ reo. Phong thường thức giấc vào giờ này để tập thể dục. Chàng bỗng thấy nóng ruột như lửa đốt. Phong nghi ngờ bọn gian có thể chiếu cố đến chiếc xe hơi của chàng  thám tử mà mất xe thì hết chân cẳng chạy  nên ở trên lầu cao dòm xuống. Thấy chiếc Renault vẫn lù lù trước cửa chàng yên chí quay vào, tự nhủ :

- Chắc tại đói bụng nên ruột gan cồn cào. Bao tử đòi thỏa mãn nhu cầu căn bản của con người. Ta đi làm đồ ăn là hợp lý.

Phong ung dung làm trứng chiên và sữa tươi lạnh để có một bữa điểm tâm thịnh soạn... thay luôn cho bữa cơm trưa. Ngày hôm nay chàng bận nhiều việc, không có thì giờ ăn trưa.

7 giờ thiếu 10 phút Phong xuống xe hơi bỗng chàng la lên :

- Ai đột nhập vào xe của tôi ? Sao chuông không báo động ?

Phong mở cốp xe thì thấy chuông vẫn nguyên vẹn. Chàng ghé mắt dòm xuống gầm xe thì thấy sợi dây điện có dấu nối lại. Chàng lẩm bẩm :

- Đúng bọn chúng chơi ta ! Chúng đột nhập vào xe ta làm gì ? Chất nổ chăng ?

Phong có thói quen dán một sợi tóc nhỏ xíu ngang qua cánh cửa xe ở gần phía sàn xe, rất xa ổ khóa. Đó là cách chàng kiểm soát sự xuất nhập vào xe dù… hệ thống chuông bị phá hỏng. Vì thế, sáng nay nhìn bề ngoài chiếc xe vẫn... bình thường, ngoan ngoãn nhưng Phong biết ngay có hiện tượng lạ xảy ra.

Một mẩu giấy bạc nhỏ xíu còn rớt trên nệm. Phong đọc sơ qua, choáng người :

- Rõ ràng quá rồi ! Sao ta vô ý thế. Hôm qua không kiểm soát xe để chúng đặt máy ghi âm. Thế này thì chúng ra tay trước ta ở nghĩa địa Gò Vấp rồi.

Phong tính toán nhanh như máy điện toán IBM. Chàng biết bọn gian chưa có ý giết mình. Nếu không chàng đã chết khi mở cánh cửa xe. Đặt chất nổ đối với chúng đâu phải là một tội ác ghê gớm mà chúng không dám làm.

Xe Renault phóng như bay. Phong ghé qua nhà Quân rồi Minh, rước chúng đi phụ một tay với chàng, lục soát trước khi người gác nghĩa trang phát giác và báo cho Cảnh sát biết. Có nhiều người qua lại nơi đó sẽ thủ tiêu tất cả những dấu vết khả nghi có thể giúp chàng phăng lần ra manh mối.

Hai thằng bé còn mặc quần áo ngủ. Chúng xin phép cha mẹ sơ qua rồi ra xe với Phong. Cha mẹ của Quân và Minh tuy hơi lạ nhưng cũng yên tâm vì thấy Phong là người đứng đắn.

Nhà Minh ở gần ngoại ô nên chỉ ba phút chạy xe là đến nghĩa trang. Chàng nóng nảy bóp còi liên tiếp. Người gác sợ hãi chạy ra mở cổng. Ông ta biết lỗi của mình, sợ chuyện bê trễ đến tai Hội Tương Tế thì mất một chỗ làm nhàn hạ.

Một cảnh điêu tàn diễn ra trước mắt ba người. Phong suy tính rất nhanh muốn chỉ cho Minh và Quân biết lối ra vào của bọn cướp. Chàng hỏi :

- Đố Minh biết bọn cướp ra bằng đường nào và vào bằng đường nào ?

 Minh lặng thinh. Nó ra bờ tường rào nghĩa địa quan sát hồi lâu rồi trở vào :

- Bọn chúng vào bằng góc nghĩa địa tận cùng kia và ra bằng lối ngang hông.

- Tại sao ?

- Vì em đoán bọn chúng phải leo rào vào nghĩa địa. Mà bờ tường bên hông có những vệt chân dẫm đầy bùn đất lem luốc hơn bờ tường ở góc nghĩa địa. Em nhớ đêm qua trời mưa và bên trong nghĩa địa là đường đất còn lề đường bên ngoài tráng xi măng.

- Đúng lắm.

Quân không bỏ lở cơ hội góp ý :

- Em đoán chúng mang theo nhiều dụng cụ lắm. Anh nhìn những vết chân lún sâu xuống đất ướt thì biết. Dấu chân in trên đất thành hai hàng đường chỉ rõ lối ra vào của bọn chúng.

- Em cũng giỏi lắm.

- Còn anh nhận xét thấy những gì ?

- Để về nhà anh nói. Câu chuyện dài lắm. Bây giờ mình phải điện thoại cho Cảnh sát và biệt thự Cao-Duyên-Sang.


Ông Cò tính chuyển giấy mời Chu Quốc đến Quận Cảnh Sát để điều tra lần thứ nhì nhưng Phong không tán thành. Chàng nói :

- Mình làm việc bí mật hay hơn. Rút dây động rừng.

Minh ngồi chờ Phong ngoài xe, buồn bã :

- Anh đã mời ông bạn giả làm thày địa lý đến nhà Sang hôm qua chưa ?

- Anh có đến nhà nhưng ông đi vắng. Bây giờ thì… mình khỏi nhờ ai cả.

Quân chép miệng thở dài :

- Thế là phí hết bao công toi. Anh cho em… về nhà đi ngủ.

- Phải đấy, cả em Minh nữa. Các em mặc pyjama đi ngoài đường bất tiện.

Khi Phong đã quyết thì không ai cản trở được ý định của chàng.

________________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG IV