Nguyễn đi học một mình mà
không thèm nhờ anh Phan chở như mọi ngày chỉ bởi một câu chuyện rất là… con
gái:
– Anh Phan và Nguyễn đều thích chiếc tàu thủy mà cậu
Lê mới cho, đáng nhẽ Nguyễn là con út, bố phải bắt anh Phan nhường cho Nguyễn
mới đúng. Vậy mà trái lại, bố bảo chiếc tàu thủy đó dành cho anh Phan và Nguyễn
không được rờ vào chiếc tàu đó. Tưởng như mình bị bỏ quên, tự ái bị tổn thương,
Nguyễn đâm ra giận anh Phan và khóc từ lúc sáng đến giờ, bỏ luôn bữa cơm trưa.
Nguyễn lặng lẽ xách cặp đi bộ đến trường. Đi được một quãng, Nguyễn thấy mỏi
chân ghê. Cô bé nhớ lại những hôm anh Phan chở đi bon bon trên con lộ. Ngồi
đằng sau chiếc Cady màu hoàng đồng xính xắn, Nguyễn thoải mái nhìn cảnh vật
chung quanh, tai nghe hàng lá cây hai bên đường rì rào như thầm kể chuyện. Dạo
này trời hay mưa nên thỉnh thoảng những giọt nước đọng trên các tàng lá rơi
xuống trúng phóc cái mũ lông trừu của anh Phan. Nước mưa thường thường chảy dài
xuống chứ ít khi thấm vào mũ vì anh Phan hay lúc lắc cái đầu mỗi khi Nguyễn đã
“báo động”. Cũng có hôm trời mưa dầm dề. Con đường từ nhà Nguyễn đến trường
nước bì bõm vì quá thấp. Anh Phan chở được một quãng, đến chỗ ngập nước, Nguyễn
và anh dừng xe lại để lội nước mưa. Anh Phan dắt xe đi trước, còn Nguyễn ở sau
tha hồ nghịch nước. Nguyễn rất thích vọc nước mưa nhưng ở nhà hễ trời mưa là mẹ
bắt ở hoài trong phòng, không cho ra ngoài làm Nguyễn chỉ được len lén thò tay
qua khung cửa kính, đập đập làm nước mưa văng tung tóe trên tay nghe mát rượi.
Nhưng chơi mãi cũng chán và Nguyễn cứ mong đến giờ đi học. Nguyễn năm nay lên
lớp bốn nên học vào buổi chiều, thường thì anh Phan chở nhưng đến trời mưa thì
phải đi xe hơi với bố làm Nguyễn phải năn nỉ hết sức bố mới cho anh Phan chở
một vài hôm, như thế cũng… ân huệ lắm rồi. Đi với anh Phan thì thật là sướng,
Nguyễn tha hồ nghịch nước mà không sợ anh Phan mách mẹ vì anh thương Nguyễn lắm
cơ! Nhà anh em nhiều nhưng đều đi học xa cả. Chỉ còn hai đứa con út ở nhà với
mẹ. Anh Phan học lớp đệ lục và học giỏi ghê lắm, tháng nào cũng có lãnh bảng
danh dự và thường hay được bố thưởng. Những lúc đó anh em đi ăn xá xíu hay
hoành thánh ở ngã năm. Còn thừa tiền anh Phan mua Tuổi Hoa đỏ, còn Nguyễn Tuổi
Hoa xanh. Sách mua về dành hôm nào chủ nhật đọc thỏa thê ; nếu hôm nào trời mưa
thì thật thú vị. Hai anh em ngồi để cả hai chân lên ghế bành vừa ăn “lạc rang
nóng dòn” vừa xem. Anh Phan thường đọc cho Nguyễn nghe những chuyện phiêu lưu
thật hay và Nguyễn thường hay ngủ quên bắt bố phải bồng vào phòng, buổi mai
thức dậy anh Phan nhạo làm Nguyễn phải dọa khóc mới thôi. Rứa đó, hai anh em
thương nhau rứa mà chừ Nguyễn phải đi học bộ vì chiếc tàu thủy. Bố mà biết chắc
giận lắm. Nguyễn nghe lo lo, giờ này chắc me đã sửa soạn đi xuống phòng mạch…
mỏi chân quá, Nguyễn nhớ lại chiếc tàu thủy, nhớ lại anh Phan và thấy ghét chi
lạ…
□
Tiếng chuông bãi học, Sơ
Madeleine hát khởi đầu bài tan trường, tay gõ nhịp đều đều. Cả bọn làm dấu
thánh giá chúc nhau ngủ ngon rồi sắp hàng ra về. Hôm nay Nguyễn xui ghê, bị Sơ
mắng mấy lần, buồn muốn khóc. Nhưng lũ bạn cứ nhìn chăm chăm dị ghê. Cổng
trường mở rộng, Nguyễn không đứng chờ ở gốc phượng như mọi lần mà lầm lũi đi
thẳng.
- “Nguyễn! Lên đây anh chở
về nhà. Mau lên, trời sắp mưa đấy”.
Có tiếng anh Phan đằng sau
nhưng Nguyễn vờ như không nghe. Trời bắt đầu khóc ti tỉ, Nguyễn dừng lại để mặc
áo mưa vào. Bây giờ thì mưa đã nặng hạt, bầu trời chuyển sang màu xám và chỉ
một lát, mưa dầm dề. Nguyễn quay nhìn phía sau, anh Phan vỏn vẹn chiếc mũ, nặng
nước mưa nên ướt sụp xuống trán, chạy gấp rút tìm chỗ trú. Nguyễn định bước lại
về phía anh nhưng bỗng nhiên cô bé mím môi bước thẳng.
□
Nguyễn thức dậy thật sớm,
nghe gây gây lạnh. Nhìn ra ngoài vườn nhưng không thấy anh Phan tưới hoa như
mọi hôm. Cô bé tung chăn ngồi dậy. Có tiếng gõ cửa, chắc là me định thức Nguyễn
dậy, cô bé cười một mình và tìm dép tiến lại cửa. Me bước vào, khuông mặt có vẻ
lo lắng, lấy tay sờ đầu Nguyễn và bảo Nguyễn không được ra nghịch nước, chiều
nay bố sẽ chở Nguyễn đi học vì anh Phan bị sốt năng. Nguyễn bàng hoàng, anh
Phan bị đau? Thảo nào… bỗng dưng nỗi hối hận xâm chiếm hồn Nguyễn, phải chi hôm
qua Nguyễn về lấy áo mưa cho anh ấy thì làm sao bị lạm nước được, phải chi hôm
qua Nguyễn đừng giận anh ấy thì bố đã lãnh phần đi đón Nguyễn về cơ mà. Nghĩ
lại Nguyễn thấy mình giận anh Phan vô lý thật, con gái ai lại đi giành tàu thủy
với anh bao giờ, được anh chìu rồi cứ làm nư, may mà bố không biết chứ bố hay
như thế này thì có lẽ Nguyễn không tránh được đòn. Không thể được, Nguyễn phải
xin lỗi anh ấy mới được, Nguyễn không xứng đáng làm em của anh Phan tí nào. Lẽ
ra Nguyễn phải ý thức mới đúng. Nguyễn phải ý thức ngay từ lúc này, nhưng điều
quan trọng là phải xin lỗi anh ấy trước đã, Nguyễn bặm môi vặn cái xoay cửa.
Cánh cửa mở, anh Phan nằm ngủ say trên giường, khuôn mặt đỏ lên vì sốt, môi khô
và đỏ hồng, bên cạnh đó là chiếc bàn ngủ mà me đã tắt điện từ lúc nào. Nguyễn
thấy một quyển sổ tay còn để trên bàn, tò mò, cô bé mở ra xem:
Ngày… tháng… năm :
“Cậu Lê cho chiếc tàu thủy của Nhật thật đẹp. Mình
thích ghê. Chiếc tàu này mà đem lên trường khoe với thằng Bửu, thằng Tôn, chắc
tụi nó “khoái” lắm, nhưng mà coi bộ bé Nguyễn cũng thích chiếc tàu này nữa.
Thấy bố trao cho mình, mặt con bé bí xị trông thật tội nghiệp! Thôi mình nhường
cho nó cũng được. Nhà chỉ còn hai anh em, con bé được chìu nên hay hờn, hay
giận. Để lát mình mang cho nó mới được”.
Ngày… tháng… năm :
“Con bé giận rồi, chẳng sai, lúc trưa không thấy tăm
hơi, nằm ngủ một lát, dắt xe ra chở nó đi học thì mới hay con bé đã đi lặng lẽ
từ lúc nào. Thật mình bậy quá. Con bé đi trời này chắc dễ bị đau. Nghịch nước
quá mà. Chiều phải đến sớm đón con bé về mới được”.
Ngày… tháng… năm :
“Chiều hôm qua, mình tưởng con bé xí xóa rồi, chẳng
ngờ con bé giận dai làm mình bị một trận mưa ướt như chuột lột, chiếc xe lại
chẳng thương tình, hư lên, hư xuống. Về nhà phải dối mẹ là để con bé ngoài cổng
chứ không nó bị đòn tội nghiệp lắm. Ô hay! Mà sao bỗng dưng nghe trong người
khó chịu quá. Chả lẽ hôm qua dầm nước mưa giờ bị đau hay sao chứ. Lạy Chúa, xin
đừng đau, để cho con bé chiếc tàu rồi, chở nó đi ciné một chầu. Không biết con
bé còn giận không nhỉ?”
Nguyễn gấp cuốn sổ lại, nước
mắt viền quanh. Hối hận vỡ bờ, cô bé bước đến giường anh. Nghe tiếng động, Phan
mở mắt he hé. Nhìn thấy Nguyễn, cậu bé ngạc nhiên, không hiểu vì sao con bé lại
khóc ngon lành…
HỨA THIÊN HƯƠNG
(Trích từ
bán nguyệt san Tuổi Hoa số 213, ra ngày 15-11-1973)