LẬP MƯU BẮT THỎ
Bây giờ Chồn mới rõ, chính Thỏ đã trộm hoa màu của nó. Nhưng nếu tìm bắt
Thỏ ngay trong lúc ấy chưa chắc đã được. Nó thừa hiểu Thỏ trốn tránh rất tài
tình. Nhưng nếu để lâu lâu một chút, khi Thỏ không nghi ngờ thì thộp cổ nó rất
dễ.
Chồn nghe người ta thuật lại
điều được điều mất chuyện anh Lừa mang một mối thù trong lòng cho đến bảy năm
sau mới trả. Tánh nó thì nóng nảy, không sao để đến bảy năm được, nhưng ít ra
cũng phải đủ bảy ngày, còn kế hoạch để bắt Thỏ thì nó đã sẵn có trong cái trí
óc thông minh của nó.
Chưa được bảy ngày thì Chồn
đã phải tính đến chuyện bắt Thỏ vì một lý do rất dễ hiểu : Nó đói bụng.
Đã hai hôm nay, Chồn không
gặp được một con mồi nào để bắt ăn. Gặp Chó Sói nó than thở: “Nếu tao ăn được
cỏ non, ăn được rễ cây lá cây thì bao tử của tao đâu đến nỗi cồn cào xót xa như
thế nầy? Khốn nỗi Trời lại bắt tao phải ăn thịt gà thịt vịt, ăn những con thú
nho nhỏ. Nhưng chúng nó hễ thoáng thấy bóng tao thì chạy có cờ, đâu chịu nằm
yên một chỗ như cây cỏ thành thử tao mới bị con ma đói hành hạ tàn nhẫn như thế
nầy.”
- Sao mầy không bắt thằng
Thỏ mà ăn thịt? Chao ôi! Gà vịt ghét tao làm sao thì tao ghét nó làm vậy. Mầy
mà giết được nó thì tiếng tăm của mầy sẽ được lừng lẫy vì chỉ có những bậc kỳ
tài mới bắt được cái thằng xảo quyệt tinh quái ấy.
- Chính tao cũng định bụng
như vậy đó. Ngoài ra tao còn trả mối thù riêng của tao.
- Mầy bảo thù riêng gì?
Chồn thuật lại chuyện Thỏ
hái trộm hoa màu của nó và đánh lừa Chồn cháu để thằng nầy bị đòn oan.
Sói nói tiếp:
- Như vậy mầy giết nó danh
chánh ngôn thuận lắm rồi, kẻ thức giả không ai cười mầy ỷ mạnh hiếp yếu được.
- Nhưng dẫu sao tao cũng
phải nhờ mầy một tay. Tao định đi tìm mầy đây tình cờ giữa đường lại bắt gặp.
Chồn nghiêng đầu nói nho nhỏ
bên tai Sói rồi chúng nó chia tay mỗi đứa một ngả.
*
Thỏ ngồi lắc lư trên chiếc
ghế xích đu đọc truyện kiếm hiệp. Cửa lớn, cửa hông đều cài then cẩn thận. Nó
hay có cái lối khóa kín cửa như vậy.
Sói lò dò đi đến, gác chân
lên, nhìn qua song cửa sổ. Nó cất tiếng gọi:
- Anh Thỏ ơi, có một tin
quan trọng lắm không rõ anh đã hay biết chưa?
Thỏ ngẩng mặt lên nhìn Sói
nói:
- Chuyện gì thế, anh? Tôi
đâu có hay biết gì.
- Anh Chồn vừa mới chết. Rõ
tội nghiệp. Anh chỉ đau trong vòng hai ngày thôi mà các thầy thuốc đều chạy
hết. Sâm nhung đổ vào anh ẩy ra rồi cứ thế mà lịm dần, đến hai giờ sáng nay thì
tắt thở. Chị Chồn một mình đơn chiếc chẳng biết xoay xở ra sao, nên tôi phải
giúp đỡ chị ấy, mua sắm quan tài, mời thầy địa coi cho anh một chỗ để được mồ
yên mả đẹp. Anh Thỏ ơi, anh cũng nên sang thăm anh ấy một chút, nghĩa tử là
nghĩa tận.
Sói nói xong đưa tay quệt
mấy giọt nước mắt.
- Anh ấy với tôi gần đây tuy
có những chuyện xích mích, nhưng ông tổ bốn đời của ảnh và ông tổ ba đời của
tôi là đôi bạn chí thân. Ông tổ nhà tôi chết, ông tổ nhà ảnh khóc như mưa như
gió cho nên người thời bấy giờ mới có câu: Thố tử hồ bi (Thỏ chết chồn thương
xót). Bổn phận con cháu là phải noi gương tổ tiên. Trước kia các cụ khóc như
mưa như gió thì nay anh Chồn chết tôi cũng phải khóc như gió như mưa mới khỏi
tỏ ra là thằng vong ân bội nghĩa. Nếu anh cần mua sắm gì xin anh cứ đi trước,
rồi chúng ta sẽ lại gặp nhau bên nhà đám.
Khi Sói đi rồi, Thỏ nghĩ
bụng:
“Mình mới gặp Chồn hôm trước
đây, nó mạnh như voi chẳng có dấu hiệu gì là đau ốm cả. Biết đâu hai tên lưu
manh nầy không bày mưu để hại mình. Cái việc mình phá hại khu vườn của Chồn
chắc nó không đời nào tha thứ.”
Đến nơi, Thỏ không vào nhà
vội, chỉ đứng thập thò ở cửa lớn. Chồn nằm thẳng đờ trên bộ phản kê ngay giữa
nhà, trên mình phủ một tấm vải trắng từ vai xuống đến hai chân. Cặp mắt sắc như
dao của Chồn nhắm nghiền lại trông có vẻ hiền lành như một kẻ tu hành.
Thỏ cất tiếng nói lớn:
- Trời ơi! Anh Sói rõ khờ
dại quá chừng. Anh Chồn đã chết đâu mà lo mời thầy coi đất? Cứ nhìn kỹ nét mặt
anh thì đủ rõ. Anh đang ngủ và đang trải qua một giấc mơ hết sức êm đẹp. Anh mơ
thấy bắt được một con gà mái tơ. Anh vặt sạch lông, da thịt của nó trơn láng rờ
đến đâu vừa mềm vừa mát dười dượi.
Anh quay nó trên lửa. Chao
ôi! Con gà mới béo làm sao! Mỡ nó chảy xuống từng giọt, từng giọt trên đống
than hồng, hơi thơm bốc lên ngào ngạt.
Thỏ làm bộ hít từng hơi dài
rồi đánh khà một tiếng khoan khoái.
Chồn vốn tánh tham ăn lại
thêm hai hôm nay bụng đói mèm, nghe Thỏ nói, nó nghĩ ngay đến những bữa ăn
thích thú, không sao cầm lòng được, nước miếng chẳng biết từ đâu cứ mải miết
tiết ra chứa đầy trong hai má. Nó cố gắng chịu đựng để yên như vậy không dám
nuốt vì sợ Thỏ biết. Thật là cả một cực hình làm nó khốn khổ. Ác một nỗi, vợ nó
ngồi bên cạnh cứ nuốt nước bọt ừng ực. Như ngày thường thì nó đã đánh mụ một
bạt tai cho hả giận rồi nhưng giờ đây nó là một con chồn chết và đời nào chồn
chết lại đánh chồn sống bao giờ?
Thỏ lải nhải nói tiếp:
- Thật là nghìn năm một
thủa, anh Chồn mới bắt được một con gà thơm ngon mềm mại như vậy. Chắc là chủ
nó cho ăn toàn thứ ngũ cốc quí giá, ít ra cũng có trộn ít nhiều hạt sen và nhân
sâm xắt nhỏ. Thịt nó nuốt đến đâu biết đến đó, da và xương sụn đều dòn rụm vừa
bỏ vào mồm đã tan ngay, ăn hằng chục con trong một lúc hàm răng cũng không biết
mỏi.
Chồn không sao giữ vững bản
lãnh được nữa. Như nước lũ tràn qua đê, nước bọt cứ trào ra hai bên khóe miệng,
chảy dài xuống gối.
Thỏ thấy vậy cười ha hả
tiếp:
- Mình bảo anh Sói khờ dại
là đúng lắm. Anh Chồn đang ngủ chứ đâu phải anh Chồn đang chết? Mình đã từng đến
thăm các anh Cáo già, Hồ Ly, Chồn Đèn, Chồn xạ, khi còn sống thì các anh ấy nhơ
nhớp bẩn thỉu nhưng đến khi chết thì thật là tiêm tất, sạch sẽ chứ chẳng bao
giờ để nước miếng đầm đìa hai bên má như vậy bao giờ? Mình còn nhớ anh Hồ Ly
tắt thở đã được một ngày mà vẫn cố gắng ngồi dậy lấy khăn lau mặt mày chân tay
sạch sẽ mới chịu nằm xuống cho gia nhân bỏ vào quan tài đem mai táng.
Chồn nghe Thỏ nói tưởng
thật. Tuy nó không ngồi thẳng dậy, nhưng kéo chiếc khăn lên lau sạch hai bên
má.
Thỏ đánh một phóc nhảy ra
sân, mồm la lớn:
- Thỏ nầy đâu phải đứa dại
mà hòng đánh lừa?
Chồn tung chăn nhảy xuống
đất đuổi theo thì Thỏ đã biến đâu mất rồi.
__________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG XII