Nếu không nhờ mấy trái khế chua khiêu khích vị giác, có lẽ Hiền
chưa khám phá ra bọn trẻ. Mấy nhỏ bạn thiệt rắn mắt. Tụi nó kiếm đâu được một
cành tre và một cọng kẽm. Nhỏ Liên uốn cọng kẽm và luồn vào cái bao nylon nhỏ,
gắn vào đầu cành tre. Vậy là xong cái lồng hái khế dã chiến. Nhỏ Chính tay dài,
có phận sự trổ tài. Hiền và nhỏ Liên canh chừng ông “Ba già”, ông giám thị khó
tính. Nhỏ Chính dở ẹt, đụng rớt một trái chín vàng. Nhỏ Liên càu nhàu:
- Thôi mày để con Hiền, mày mỏi tay rồi.
- Nè, hái đi, coi run không cho biết.
- Mày sợ roi mây của ông Ba già?
- Còn lâu. Sợ bọn con trai ngó thấy, chọc tụi mình.
Phiên Hiền cũng chẳng hơn gì. Một trái mọng nước (chắc ngọt lắm!!)
vừa lọt lưới. Hiền nhoài mình ra bao lơn, tiếc rẻ. Trái khế dập nát dưới nền xi
măng. Một cặp mắt đen láy ngó lên Hiền. Ồ không! 6, 7 cặp mắt, xinh ơi là xinh.
Chúng đang nghịch những xô đựng cát. Một bé gái có hai cái bím chỉ vừa chấm vai
ngoắc tay với Hiền. Hiền vẫy lại. Con bé lắc đầu. Hai cái bím tóc đong đưa. Bỗng
một tiếng chuông điện reng dài. Bọn trẻ đứng dậy, phủi tay, ùa vào lớp học. Đồ
chơi lổm cổm khắp sân. Hình như còn một con bé tóc hoe vàng vẫn ngồi trên ghế
đu mút que kem. Một chị giúp việc thu dọn đống đồ chơi vứt bừa bãi. Chị đến đu
lôi con bé. Con bé trừng mắt nhìn chị và hét lên. Chị chỉ cho con bé thấy cửa
lớp vừa đóng. Con bé nguýt chị ta một cái và thản nhiên xích đu. Giờ chơi bên
trường Hiền cũng đã hết theo tiếng reng. Nhỏ Chính nhắc Hiền mới nhớ. Nhỏ
thoáng thấy bóng ông giám thị. Nhỏ Liên giấu biến cây lồng hái.
Sở dĩ Hiền phân biệt trường Hiền và của bọn trẻ bởi vì trường Anh
Văn kế bên đâu lưng với trường Hiền. Vườn trẻ Anh – Pháp là một phần của trường
Anh Văn. Đa số bọn trẻ là con lai, chỉ một số ít là trẻ Việt và trẻ ngoại quốc.
Hiền không rõ chúng có thuộc đủ mọi quốc tịch hay không? Hiền thèm được như bọn
trẻ. Nghĩa là mãi nhỏ bé để chơi đùa, không một chút vướng bận với bài vở. Hình
như bọn trẻ đang ồn ào trong giờ ra chơi kế tiếp. Chao ơi! Một buổi học ra chơi
2, 3 lần.
Giờ chơi hôm nay, Hiền đợi mỏi mắt. Nhỏ Chính, nhỏ Liên đều nôn
nao. Nhưng tụi nó chỉ nhớ mấy trái khế. Nhỏ Liên khoe với Hiền gói muối ớt đâm
sẵn. Tụi nó quyết thanh toán mục tiêu. Riêng Hiền xin từ chối trước, không tham
gia. Hiền sẽ làm quen với bọn trẻ. “Reng…” Hiền thở phào, cất vội tập vở chạy
tuôn xuống thang lầu. Khuất sau chỗ để xe gắn máy có hai cổng cây. Từ đó Hiền
dễ dàng quan sát sinh hoạt của bọn trẻ.
Lâu ngày Hiền có thể đọc vanh vách tên bọn trẻ. Nhỏ Kim lai Đại
Hàn có gương mặt bầu bĩnh, đôi mắt một mí đen láy, nhút nhát trong mọi trò
chơi. Nhỏ e dè với tất cả các bạn. Nhỏ tung quả banh sáu màu – mang theo từ nhà
– một mình. Đôi lúc cô giáo Pháp hay chị giúp việc đến chuyền banh, nhỏ thích
lắm và cười nắc nẻ. Hai anh em thằng Nam, Vũ láu cá nhất trong số hăm mấy đứa.
Thằng Nam đá những cục gỗ đủ màu của thằng Danny. Nó gây sự với một đứa khác,
chạy giựt tung thắt lưng áo đầm của bé Kim. Nó rút súng nước ra “Pang, Pang”,
rồi vô cớ xiết cổ thằng My. Trong khi thằng Vũ thổi tu huýt giả vờ bắt anh nó
để thừa cơ đạp tất cả đồ chơi của bạn khác trên đường nó chạy. Nam, Vũ giống
nhau như đúc. Nhất là hai cặp mắt xanh. Có vài bé gái cũng chơi chạy đuổi.
Nhưng cũng có vài bé gái cặp kè đi vòng trong sân ăn bánh, kẹo. Con bé Monique
tóc hoe vàng ăn luôn mồm. Nó không thích vào lớp, không chơi với ai. Nó cũng
chẳng sợ anh em thằng Nam, sẵn sàng mắng chửi bọn du côn này. Phải nói là bọn
du côn vì có những 6, 7 đứa kỳ khôi. Con trai mà, chúng bày toàn trò nhiệt náo.
Sáu, bảy đứa này coi như đầu mối của những giọt nước mắt và thưa gửi. Phải kể
thằng Nam, Vũ, Hồng, Robert, René, William, Peter. Mỗi mình thằng Robert lai Mỹ
đen là đủ sức vật lộn với thằng Nam, hay Vũ. À quên, còn hai chị em con bé sanh
đôi Danna và Anna nữa chứ. Chạy mà đụng vào người hay xô đựng cát của chúng là
sẽ có chuyện. Con Anna vén váy đầm lên, rút chiếc giày cao gót phang liền. Hiền
quên tả bộ dạng chị em nhỏ này. Chúng thật là dị hợm. Cứ thỉnh thoảng Hiền thấy
chúng mặc “jupe” người lớn, đi giày hay guốc cao gót. Chân chúng nhỏ xíu, lọt
tuốt xuống mũi giày. Cái gót cao lêu khêu không thể làm chúng té. Có lẽ chúng
được cưng chiều dữ lắm. Sáng nào khi ba mẹ chúng đi vắng, chị người làm phải dỗ
bằng cách cho chúng mặc đồ “đẹp”, chúng mới chịu lên xe đưa rước tới trường.
Nhỏ Aicho người Nhật, với mái tóc bum bê ụp gọn gương mặt tròn
trịa. Nhỏ hay che cái dù con lợp bằng thứ vải may áo Kimono. Hiền thích nghe
nhỏ hát, cái giọng phát âm ngọng nghịu. Nhỏ hay hát lắm, đại để:
“Good morning to you, little boy, little boy.
Good morning to you, little
girl.
How are you? – I am Aicho.”
Không nghe nhỏ hát bài tiếng Nhật nào. Suốt ngày bọn trẻ chỉ ăn và
chơi. Hiền biết chúng vào lớp chỉ để dán những hình thú vật bằng giấy thủ công
cắt sẵn, tập hát và tô màu. Nhỏ Quỳnh hay khoe những thành tích đó. Nhỏ đem
những móng tay đủ màu để nắn đất sét. Nhỏ lăn vạ khi cô giáo bắt rửa tay. Một
hồi khi rửa những vệt đất sét, màu cũng sẽ trôi theo nước. Chẳng thà vậy! Nơi
đây chỉ để giữ trẻ trong một buổi. Chúng chỉ còn phá phách ở nhà ít hơn, nhờ
phung phí khá nhiều sinh lực trong buổi “học”.
Nhỏ Chính hôm nay khéo tay. Khoảng một chục trái khế xanh có, vàng
có… được chia nhau trong giờ Sử Địa. Mấy nhỏ kia cứ nhăn mặt với hít hà riết.
Dãy bàn trước, rồi dãy bàn sau hay tin. Bọn Hiền không đủ khế chia. Nhỏ Liên
hứa cho mượn lồng hái lúc giờ chơi. Mới tảng sáng chưa ăn gì, Hiền sợ xót ruột.
Khổ nỗi của chua hấp dẫn làm sao! Nhỏ Liên ác ghê là. Nhỏ thu nhặt hột me, lõi
khế và hăm sẽ liệng vào đầu lũ “em nuôi” của Hiền. Nhỏ khen sân vườn trẻ là một
nơi thủ tiêu rác lý tưởng nhất. Và nhỏ làm thiệt. Nhỏ nghịch không thua gì nam
sinh lén đốt pháo trong khi người ta cấm. Có lần Hiền và Chính suýt bị đứt vạt
áo dài sau vì nhỏ đã cột gút, nhân lúc Hiền và nhỏ Chính đang mải ngắm mây bay
ở hành lang. Nhỏ nhắm đầu thằng Vũ để “thả dù” hột me. Thằng bé đang tu mồm vào
vòi nước. Trong phòng học có sẵn nước lọc và ca mủ nhưng thằng bé lười chẳng
cần đến. Lần thứ hai, lần thứ ba… nạn nhân vẫn là thằng Vũ. Thằng bé bắt đầu
bực mình ngó dáo dác. Nhỏ Liên lặng lẽ liệng như “anh chàng thợ may ném sỏi
chọc hai gã khổng lồ” trong một truyện cổ tích. Thằng Vũ chợt tìm ra thủ phạm,
con bé Danna đây rồi!! Nhỏ này chẳng đang nhâm nhi gói me cam thảo là gì? Thằng
Vũ xông đến tát con bé Danna. Con bé đỏ bừng mặt la chói lói và rượt theo. Nó
quên đôi giày da bạc dưới chân, chỉ hai bước nó đã đạp lên “jupe”, quấn nó ngã
lăn ra. Con bé Anna xui hơn, binh em cũng chạy vội. Vạt áo làm bằng thứ voan
mỏng manh tét nghe rất rõ. Con bé bất kể, xách hai chiếc giày lên lách mấy đứa
khác đang vỗ tay reo hò, băng theo thằng Vũ. Hoạt cảnh náo nhiệt chưa từng
thấy. Bọn Hiền chồm ra theo dõi, bọn đang tập sự hái khế cũng ngưng ngang.
Ông Ba già đến sau lưng bọn Hiền êm thắm. Ông ta bữa nay “tu” chỉ
tịch thu mỗi cây lồng hái. Lúc bọn Hiền tỉnh hồn quay lại, bốn đứa trẻ đã được
cô giáo can ngăn. Đầu tóc anh em thằng Vũ rối tung lên. Bốn đứa đều khóc. Chị
em con bé Danna khóc vì thua. Anh em thằng Vũ khóc vì bị cắn và cào quá đau.
Nhỏ Liên ngẩn ngơ. Hiền không tìm được nét xúc cảm nào nơi gương mặt gan góc
của nó. Nhỏ tung những rác còn lại lên nóc của dãy phòng thuộc vườn trẻ. Thôi,
thế cũng xong. Người ta không biết được còn một bọn phá phách trên đây. Chân
tâm Hiền mong mai ngày bọn trẻ vô tư sẽ quên đi những chuyện đáng tiếc xảy ra.
Từ giã mấy trái khế. Nếu muốn, Hiền sẽ hòa tuổi thơ qua rồi của mình ở khe cửa
dưới sân kia, chứ không cần phải nhoài người qua bao lơn này nữa. Vì bao lơn,
Hiền có thể tiếp xúc trực tiếp với bọn trẻ bằng một lần té nguy hiểm.
PHAN KHƯƠNG THÁI