Thứ Bảy, 11 tháng 6, 2016

CHƯƠNG VI_Hoa Tầm Gởi


CHƯƠNG VI

Em dè đâu được câu chuyện lại xảy ra như thế. Những quả mận, quả dâu Đà Lạt anh Ân cho em, em đã cất kín trong ngăn kéo bàn học, vậy mà nhỏ Thu Mai cũng tìm ra được. Khi em phát giác ra điều này thì nhỏ Thu Mai đã ăn mất hai quả dâu. Em vội vã đi tìm người lớn để thưa chuyện. Không phải vì em tiếc hai quả dâu nhỏ nhoi đó, mà là em sợ nhỏ Thu Mai bị nguy vì đã ăn trái tươi, trái với lời dặn của bác sĩ. 

Lo lắng quá, em đi thật hấp tấp, đến nỗi đụng phải chị Uyên đang đi chiều ngược đến. Một tiếng xoảng vang lên làm em giật nẩy mình. Ly nước trên tay chị Uyên rơi xuống nền nhà, vỡ tan. Chị Uyên nhìn em trừng trừng. Em líu lưỡi lại: 

- Chị... tha lỗi... cho... em. 

Chị Uyên giận lắm thì phải, chị quát: 

- Mắt để đâu mà không thấy người ta đi? 

Em ấp úng: 

- Em xin lỗi chị... tại em đang có điều lo lắng... 

Chị Uyên cười châm biếm: 

- Mầy mà cũng có chuyện để lo lắng nữa? 

Em không còn thì giờ để ý đến lời lẽ của chị nữa. Em đang lo cho nhỏ Thu Mai. Em thưa: 

- Em đang lo lắng về nhỏ Thu Mai. Nhỏ ấy vừa ăn của em hai quả dâu tươi... 

- Rồi mầy tiếc chứ gì? 

- Không... em sợ nhỏ Thu Mai bị bệnh trở lại... vì em nghe bác sĩ nói nhỏ ấy còn chưa được ăn trái tươi... 

- Bác sĩ nói thế, nhưng nó gần khỏi bệnh rồi.. 

- Em sợ... 

- Không sợ gì hết, nó đòi thì chiều nó. Còn dâu tây không? 

- Thưa chị còn...

- Chia cho nó ăn với. 

Em lo sợ: 

- Nhưng... 

Chị Uyên quát: 

- Không nhưng với nhị gì hết. Mầy tiếc mấy quả dâu tây hở? 

Em lặng thinh. Chị Uyên thấy em không nói, nguôi giận, nhỏ giọng bảo em: 

- Nhịn một hai quả thì đã sao? Bộ Dung Chi không tin chị sao? Thu Mai nó cũng gần khỏi bệnh rồi còn gì. Cho nó ăn chắc cũng chẳng sao. Thôi... về phòng lấy dâu tây chia cho nó đi... 

Em nhìn xuống những mảnh ly vỡ dưới nền. Chị Uyên hiểu ý, nói: 

- Để đấy chị quét dọn cho. Lần này chị tha. 

Em nói cảm ơn chị rồi trở về phòng. 

Còn lại bao nhiêu dâu tây và mận, em đem cả sang phòng nhỏ Thu Mai. Em giấu sau lưng, hỏi nhỏ ấy: 

- Dung Chi có mấy quả mận để trong ngăn kéo vậy mà không biết ai lấy mất hai quả... 

Nhỏ Thu Mai chối: 

- Chắc chuột tha... 

- Chuột nào mà mở ngăn kéo được... chị có thể là chuột... Thu Mai? 

Nhỏ Thu Mai nổi nóng: 

- Dung Chi đổ cho Thu Mai ăn của Dung Chi đấy phải không? 

Em ngồi xuống cạnh nhỏ Thu Mai, bầy dâu tây và mận ra, vừa nói: 

- Không phải Thu Mai thì thôi vậy, cho Dung Chi xin lỗi... 

Nhỏ Thu Mai dịu giọng hỏi: 

- Dung Chi đem những thứ này đến đây làm gì vậy? 

- Để hỏi xem có phải nhỏ Thu Mai thèm ăn rồi lén sang phòng Dung Chi ăn mất hai quả dâu không? Nếu đúng thế thì Dung Chi đem tặng nhỏ Thu Mai tất cả. Nhưng tiếc là vừa rồi nhỏ Thu Mai bảo không phải... 

Nhỏ Thu Mai cười: 

- Chính Thu Mai ăn đấy. 

Em vờ ngạc nhiên: 

- Chứ không phải chuột tha à? 

Nhỏ Thu Mai bẽn lẽn không nói. Em cười to và kể lại chuyện em chạy đụng phải chị Uyên làm bể ly và những lo lắng của em. Nhỏ Thu Mai nói: 

- Chị Uyên nói đúng đấy Dung Chi à. Thu Mai gần hết bệnh rồi, còn cấm Thu Mai làm gì? Dung Chi xem đấy, Thu Mai ăn hai quả dâu từ sáng đến giờ mà có bị sao đâu? 

Em nghe nhỏ Thu Mai nói cũng hữu lý, thấy yên lòng đôi chút. Em lấy dao gọt dâu cho nhỏ ấy ăn. Nhỏ ăn một lúc là hết băng đống dâu tây và mận. Em nhường tất cả phần mình cho nhỏ ấy. Em không nghe thèm thuồng gì cả. Niềm vui của nhỏ Thu Mai chẳng những thay thế được những thứ trái cây kia, mà còn là niềm vui của chính em nữa. Món quà em đợi ở nhỏ Thu Mai bấy lâu nay chỉ có thế: sự thân thiện của nhỏ ấy!
*
Nhưng rồi sau đó vài ngày, nhỏ Thu Mai trở lại tình trạng cũ, nóng sốt, mê man. Và nửa tháng sau, nhỏ ấy bỏ đi, đi một lần vĩnh viễn. 

Lúc có tiếng kêu thất thanh của chị Hương trong phòng nhỏ Thu Mai vọng ra: "Ba má ơi! Coi con Thu Mai nè!" thì em đang ngồi làm toán. Em gấp vội tập vở lại, xỏ nhanh đôi dép, băng mình về phòng nhỏ Thu Mai. 

Nhỏ Thu Mai nằm đó, mặt tái nhợt, hai mắt trợn trừng, em gào lên: 

- Thu Mai! Thu Mai là sao vậy? Dung Chi nè Thu Mai! 

Nhưng nhỏ Thu Mai vẫn im lìm. Hai con mắt trợn trừng. 

Ba má nuôi em, rồi chị Uyên, anh Duy lần lượt chạy vào. Má em khóc ngất đi. Chị Uyên vuốt mắt cho nhỏ Thu Mai, bờ mi khép lại, khép lại ngủ giấc ngàn đời. 

Anh Phong đi học về, biết tin, đứng lặng thinh một lúc thật lâu trước xác nhỏ Thu Mai, rồi sau đó, anh ôm mặt. Hai vai anh run rẩy, những giọt nước mắt len qua lòng bàn tay đọng dưới cằm. Dáng anh gầy gầy, mái tóc rối, đầu gục xuống. 

Đám tang của nhỏ Thu Mai thật buồn. Có cả sự hiện diện của anh Ân từ Đà Lạt vào. Lúc hạ huyệt, em nhìn nhỏ Thu Mai qua tấm ảnh lộng kính, đôi mắt hiền bỗng như trợn trừng nhìn em. Kinh khiếp quá! Đôi mắt trợn trừng! 

Em bị ám ảnh bởi đôi mắt ấy đến ngã bệnh. Nhiều lúc em phải ôm đầu, che mặt để trốn tránh nó. 

Anh Phong cho em biết, nhiều đêm, em đã mê sảng hệt như nhỏ Thu Mai dạo trước, tuy không làm kinh động mọi người nhiều. 

Nghe anh kể thì em biết thế. Chứ riêng em, em hết còn phân định được rằng mình đang nghĩ và lo điều gì nữa. Em thấy một cái vòng tròn, lúc đầu nhỏ, sau lớn dần, xoay tít, thật lớn, úp chụp lên em. Trong đó, lẫn lộn thật nhiều hình ảnh. 

Em thấy rõ ràng cảnh bác sĩ quay nhìn mọi người hỏi: 

- Có ai cho em nhỏ ăn trái cây tươi không? 

Và chị Uyên với ánh mắt lo sợ. Ba má nuôi em với ánh mắt dò xét sau hai cái lắc đầu của các người. Giọng em run run: 

- Hôm trước, con có nhường dâu tây và mận cho Thu Mai. 

Bác sĩ kêu lên: 

- Nguy quá! Tôi đã dặn không biết bao nhiêu lần rồi. Đã bảo không được cho ăn trái cây tươi mà! 

Cái vòng tròn xoay đi, tít hơn. Rồi hình ảnh chị Hương với bờ môi mím lại, nắm tóc em vít xuống: 

- Mày giết em tao! Con quỉ! Mầy giết em tao! 

Chị Uyên gỡ tay chị Hương ra: 

- Mầy định giết nó đấy à? Hương! 

Chị Hương nhìn chị Uyên, buông em ra, rồi ngồi phịch xuống ghế, ôm mặt tấm tức khóc. 

Em nhìn chị Uyên. Chị lẩn tránh cái nhìn của em. 

Lại cái vòng tròn xoay tít. Gương mặt lạnh lùng của ba nuôi em, không thèm ném cho em một tia nhìn, dù là tia nhìn oán ghét, giận dữ khi người đi qua mặt em. Đến bữa cơm, người bỏ ăn. Chị Uyên vào phòng người hỏi, người nói: "Tao không muốn nhìn mặt con quỷ nhỏ ấy." Chị đành phải dọn riêng cho người. 

Cái vòng tròn chập chờn kia, có phải con mắt trợn trừng của nhỏ Thu Mai đó không? Những quả dâu tây, những quả mận vàng ươm. Trời ơi! em nào phải là người giết chết nhỏ Thu Mai. 

Em ôm mặt. Mồ hôi tuôn ra như tắm. Chị Uyên ngôi bên giường em, thấy em tỉnh dậy, mừng rỡ hỏi: 

- Dung Chi tỉnh rồi đấy à? 

Em ngồi dậy, nhìn chị thật lâu rồi bỗng gục mặt khóc. Chị nói với em: 

- Chị biết lỗi không phải ở em. Em dám cho Thu Mai ăn trái tươi là vì những lời của chị... Nhưng... 

Em ngước lên. Ánh mắt của chị Uyên hết còn là ánh mắt thường ngày. Em hiểu chị đang nghĩ gì. Anh Ân. Vâng. Em biết, hôm đưa đám nhỏ Thu Mai, anh Ân đã tỏ vẻ buồn vì em nhiều lắm. Anh hỏi em: "Dung Chi có biết điều bác sĩ cấm không?" Em đáp: "Em biết". Anh cay đắng: "Vậy mà em vẫn cho Thu Mai ăn". Em lắc đầu: "Không phải...". Em định nói rõ lý do, vì với anh, lúc ấy, em không còn can đảm giấu kín. Nhưng một ánh mắt đã cản ngăn em. Ánh mắt của chị Uyên, ánh mắt mất hẳn vẻ bình thường. Anh Ân có nói với ba má nuôi em: "Con tự thấy mình có lỗi, nếu con đừng em mận và dâu vào thì đâu nên nỗi". Ba nuôi em: "Không, anh chẳng có lỗi gì cả. Có phải anh cho con Thu Mai ăn đâu. Chỉ tại..."  "Dù sao, con cũng ân hận vô cùng". 

Chị Uyên bảo em: 

- Em thương chị nghe Dung Chi. Hạnh phúc của chị là anh Ân. Nếu anh ấy biết rằng chính chị mới là người có lỗi nặng hơn hết, có lẽ anh sẽ giận chị lắm. Biết đâu, không vì thế mà chị mất anh...

Em gục mặt vào ngực chị Uyên: 

- Vâng... Không bao giờ em cho ai biết đâu... 

- Chị hối hận đã đối xử không tốt với em. Chị nhỏ mọn quá... 

- Em không hề có ý nghĩ xấu về chị. 

- Phong nó nói đúng, em tốt lắm... Chị thấy mình không thể bằng em... chị thật không bằng em... 

Những lời nói cuối của chị Uyên dường như để khởi đầu một ý nghĩ vừa xuất hiện. Em lo sợ hỏi chị: 

- Chị đang nghĩ gì? 

Chị Uyên nhìn thẳng mặt em: 

- Em chịu khổ đã nhiều rồi... Cha mẹ qua đời, sống khổ cực trong cô nhi viện, sống chịu đựng với những người không biết cảm thông như chị... chị... 

- Chị đừng nghĩ gì nữa. 

Chị Uyên cúi mặt, ôm chặt lấy em: 

- Chị không muốn em chịu đựng những khổ cực thêm nữa. Chị... chị sẽ nói cho mọi người biết hết mọi chuyện... 

Em hoảng hốt bấu chặt tay chị, lắc mạnh: 

- Không. Đừng. Chị Uyên ơi! 

Rồi em khóc vùi. Em muốn nói cho chị Uyên hiểu em rằng, được tình thương của chị là lòng em thêm sung sướng. Cho dù phải đánh đổi tình thương ấy bằng những hằn học, oán ghét của nhiều người khác. 

- Chị thua kém em rất nhiều... 

- Chị đừng nói gì nữa cả. Chị chỉ cần biết rằng lúc nào, em cũng thương chị... em chỉ xin chị một điều là chị đừng ghét bỏ em... 

- Chị sẽ thương em mãi mãi, Dung Chi ạ. 

Chị thương em hoài nghe chị Uyên. Em được thêm một tình thương chân thật nữa rồi. Nơi đây, má nuôi em, anh Phong, giờ thêm chị. Rồi chị Hằng Thu. Rồi những người trong cô nhi viện. Cả một bể tình thương lai láng trong em. Chỉ có một điều em lo lắng, là không hiểu rằng ở một phương trời xa xăm nào đó, nhỏ Thu Mai có hiểu cho rằng không phải chị, cũng không phải em, đã gây ra cái chết của nhỏ ấy, mà là sự ngây thơ của em, mà là lòng thương em của chị đối với nhỏ ấy. 

Đôi mắt của nhỏ Thu Mai và những vòng tròn xoáy tít. Nhỏ Thu Mai chưa hiểu cho Dung Chi sao? Kìa! Lại những vòng tròn. Chị Hương ghì tóc em, ba nuôi em lạnh lùng quay mặt đi nơi khác, anh Ân với lòng thương hao hụt dần. Cái vòng sao bây giờ lại nhuộm đen? Kìa! Em sợ lắm! Dung Chi sợ lắm nhỏ Thu Mai ơi!
*
Má nuôi em: 

- Thế bây giờ ông muốn gì? 

Giọng ba nuôi em gay gắt: 

- Tôi không muốn thấy mặt nó nữa. Mỗi lần nhìn nó, tôi lại nhớ đến con Thu Mai. 

- Ông nhất định đuổi nó? 

Anh Phong ngồi im lặng sau khi thuật lại chuyện trên cho em nghe. Chị Uyên ôm chặt em. Một giọt nước mắt của chị rơi xuống, lăn dài trên tay em. 

Em bỗng thấy bình tĩnh lạ. Em thấy ba nuôi em đã quyết định đúng. Em nhớ về cô nhi viện với các sư cô, bạn bè em, các em cô nhi nhỏ. Hồi chuông sáu giờ sáng vang vang. Tiếng nước xối ào ào vào giờ tắm em nhỏ vang vang... 

Anh Phong: 

- Đành phải chiều lòng ba vậy. 

- Em sẽ trở lại cô nhi viện? 

- Không. Em qua nhà chị Hằng Thu... 

-... 

- Em đừng sợ gì cả, ở bên ấy, ai cũng thương em hết. Tuy nhà hơi vắng người, chắc sẽ làm em buồn. Nhưng má, chị Uyên và anh sẽ sang thăm em luôn. Đợi chừng nào ba hết buồn, hết nhớ Thu Mai, chừng đó em sẽ trở về nhà... 

- Sao không cho em về cô nhi viện? 

- Bộ Dung Chi hết thương má, thương chị Uyên và nhà rồi sao? 

-Tại em sợ em qua ở nhà chị Hằng Thu, ba sẽ giận bác Tường... 

- Không sao đâu. Mọi người sẽ cố giấu ba, nói với ba rằng em đã trở lại cô nhi viện... Mai này, anh sẽ đưa em sang bác Tường... 

Mai này. Thôi rồi. Căn phòng này, ngôi biệt thự này, từ mai sẽ trở thành xa lạ. Vùng kỷ niệm trong em lại thêm những ảnh hình mới. 

Mai này, lại những người mới, những cảnh mới. Còn biến chuyển nào xảy đến với em nữa không? Hơn một năm trời, xa rồi ngày đó vô tư trong cô nhi viện. Mai này, sổ đời sang trang mới. 

- "Trần Nguyễn Dung Chi! Tên cha, mẹ em đâu mà em không ghi vào học bạ?"  "Thưa cô, ba má em mất từ ngày em còn bé nên em không biết tên tuổi các người, em chỉ nhớ được tên em". 

Ba ơi! Má ơi! Con đây, Dung Chi bé nhỏ của ba má đây. Sao ba má nỡ bỏ con bơ vơ trên đời?

_____________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG VII